0 chữ
Chương 19
Chương 19
Được thiên vị quả thực là một cảm giác kỳ diệu.
Kỳ diệu đến mức khiến một kẻ trắng tay ảo tưởng rằng mình là người giàu có nhất thế giới.
Suốt hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được ảo giác ấy từ một sinh vật bé nhỏ.
---
Đường Lý ăn no xong liền cuộn mình trong vỏ trứng ngủ thϊếp đi.
Cậu biết hôm nay là sinh nhật của Thẩm Dao Xuyên, hắn sẽ tụ tập với bạn bè dưới biển nên cậu cũng không quấy rầy.
Có lẽ do bị cài đặt chế độ bé con nên cậu thực sự rất thiếu ngủ, ăn uống no nê xong liền buồn ngủ đến không chịu nổi, thế là cứ thế cuộn đuôi lại, ngủ một giấc ngon lành.
Khi tỉnh lại, Đường Lý phát hiện mình cùng quả trứng đang nằm trong một chiếc hộp chứa đầy nước biển quen thuộc. Nhưng vị của nước biển này so với nước biển bình thường lại có một điểm khác biệt rất khó nói rõ.
Chiếc hộp làm từ chất liệu gần như trong suốt, nhìn thế nào cũng thấy giống... một bể cá?
Lúc này, Thẩm Dao Xuyên đang nâng chiếc hộp trên tay, còn khung cảnh ngoài hộp thì tuyên bố một cách rõ ràng rằng — bọn họ đã lên đất liền.
[Ký chủ, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!]
Đường Lý dụi mắt, phun ra một chuỗi bong bóng rồi bò lên mép vỏ trứng để quan sát xung quanh.
Một khu kiến trúc tiêu chuẩn kiểu liên hành tinh.
Thời gian có vẻ là một buổi chiều cuối thu, lá cây trong bồn hoa đã chuyển sang màu vàng hết cả, người đi đường phần lớn đều mặc áo khoác dài tay.
[Hai người mới lên bờ chưa lâu, Thẩm Dao Xuyên chuẩn bị đưa cậu về nhà. Hắn sống một mình trong một căn biệt thự, từ sau khi bị thương thì rất ít ra ngoài. Xe của hắn chưa đến, nên hiện tại hắn xem quang não trong lúc chờ xe.]
Đường Lý gật đầu: "Không có nhiệm vụ mới à?"
Hệ thống đáp: [Chưa có, có lẽ cậu phải tự mình thúc đẩy tình tiết lên một chút mới có thể kích hoạt nhiệm vụ mới.]
Đường Lý thử dùng sức bẻ rộng miệng vỏ trứng nhưng không cách nào làm nó to hơn dù chỉ một chút.
Xem ra nếu chưa đến thời điểm phá vỏ thì cậu không thể rời khỏi chiếc vỏ trứng này được.
Bàn tay bị cấn đến hơi đau, cậu bỏ xuống, tựa vào vách trứng, thở dài phun ra một loạt bong bóng.
Thôi cứ đi bước nào tính bước đó. Ít nhất thì cậu cũng đã rời khỏi đáy biển toàn Giao Nhân rồi.
"Anh Xuyên." Một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên.
Đường Lý đang lười biếng dựa vào vỏ trứng lập tức dựng tinh thần, bò đến mép vỏ trứng hóng ra ngoài.
Kỳ diệu đến mức khiến một kẻ trắng tay ảo tưởng rằng mình là người giàu có nhất thế giới.
Suốt hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được ảo giác ấy từ một sinh vật bé nhỏ.
---
Đường Lý ăn no xong liền cuộn mình trong vỏ trứng ngủ thϊếp đi.
Cậu biết hôm nay là sinh nhật của Thẩm Dao Xuyên, hắn sẽ tụ tập với bạn bè dưới biển nên cậu cũng không quấy rầy.
Có lẽ do bị cài đặt chế độ bé con nên cậu thực sự rất thiếu ngủ, ăn uống no nê xong liền buồn ngủ đến không chịu nổi, thế là cứ thế cuộn đuôi lại, ngủ một giấc ngon lành.
Khi tỉnh lại, Đường Lý phát hiện mình cùng quả trứng đang nằm trong một chiếc hộp chứa đầy nước biển quen thuộc. Nhưng vị của nước biển này so với nước biển bình thường lại có một điểm khác biệt rất khó nói rõ.
Lúc này, Thẩm Dao Xuyên đang nâng chiếc hộp trên tay, còn khung cảnh ngoài hộp thì tuyên bố một cách rõ ràng rằng — bọn họ đã lên đất liền.
[Ký chủ, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!]
Đường Lý dụi mắt, phun ra một chuỗi bong bóng rồi bò lên mép vỏ trứng để quan sát xung quanh.
Một khu kiến trúc tiêu chuẩn kiểu liên hành tinh.
Thời gian có vẻ là một buổi chiều cuối thu, lá cây trong bồn hoa đã chuyển sang màu vàng hết cả, người đi đường phần lớn đều mặc áo khoác dài tay.
[Hai người mới lên bờ chưa lâu, Thẩm Dao Xuyên chuẩn bị đưa cậu về nhà. Hắn sống một mình trong một căn biệt thự, từ sau khi bị thương thì rất ít ra ngoài. Xe của hắn chưa đến, nên hiện tại hắn xem quang não trong lúc chờ xe.]
Hệ thống đáp: [Chưa có, có lẽ cậu phải tự mình thúc đẩy tình tiết lên một chút mới có thể kích hoạt nhiệm vụ mới.]
Đường Lý thử dùng sức bẻ rộng miệng vỏ trứng nhưng không cách nào làm nó to hơn dù chỉ một chút.
Xem ra nếu chưa đến thời điểm phá vỏ thì cậu không thể rời khỏi chiếc vỏ trứng này được.
Bàn tay bị cấn đến hơi đau, cậu bỏ xuống, tựa vào vách trứng, thở dài phun ra một loạt bong bóng.
Thôi cứ đi bước nào tính bước đó. Ít nhất thì cậu cũng đã rời khỏi đáy biển toàn Giao Nhân rồi.
"Anh Xuyên." Một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên.
Đường Lý đang lười biếng dựa vào vỏ trứng lập tức dựng tinh thần, bò đến mép vỏ trứng hóng ra ngoài.
11
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
