0 chữ
Chương 49
Chương 49
Tiêu Bỉnh Văn có chút đau đầu, nhưng cũng thành thật thừa nhận: “Đúng là tôi gửi cho cô.”
Tâm trạng Trương Uyển Như rất phức tạp, dù vừa rồi đã cố gắng bình tĩnh lại, giờ phút này vẫn không sao kiềm chế được cơn sóng gió đang cuộn trào trong lòng. Im lặng hồi lâu cô mới mở miệng.
“Tại sao?” Cô thực sự rất khó hiểu: “Lúc tôi rời đi đã nói tuyệt tình như vậy, tại sao còn muốn gửi tiền cho tôi? Còn nữa, làm sao anh biết tôi ở đâu?”
Tiêu Bỉnh Văn nói: “Khi đó cô đi không xa, muốn biết cô ở đâu vẫn rất dễ tìm. Lúc tôi ở trong quân đội có quen một cậu em, cậu ấy là lính trinh sát, chính cậu ấy đã giúp tôi tìm ra.”
Nhưng sau này cô đến Tăng Thành thì anh không tìm được nữa.
“Còn về lý do tại sao lại đưa cho cô số tiền đó.” Tiêu Bỉnh Văn dựa người vào ghế ông chủ, ngón tay day day giữa mày, sau đó ánh mắt nhìn về phía cô, khóe miệng cong lên một nụ cười, trong ánh mắt lại lộ rõ mấy phần bất đắc dĩ, anh nói: “Cô cứ coi như tôi rảnh rỗi, xen vào việc của người khác đi.”
Trương Uyển Như còn nhớ rõ ngày cô rời đi, Tiêu Bỉnh Văn ôm con đuổi theo cô, cố gắng giữ cô lại.
“Cô muốn đi tôi sẽ không miễn cưỡng, tôi cũng đã hứa sẽ bồi thường cho cô, tương lai sẽ đảm bảo cho cô cơm ăn áo mặc. Nhưng có thể đợi Tiểu Nhung lớn hơn một chút được không, nó còn nhỏ như vậy, dù sao cũng đợi nó cai sữa rồi cô hãy đi.”
Lúc Trương Uyển Như mới mang thai định bỏ đứa bé đi. Khi đó đang học cấp ba, trên người không có nhiều tiền, cô chỉ có thể đi tìm Tiêu Bỉnh Văn.
Tiêu Bỉnh Văn lúc đó đã khuyên cô giữ lại đứa bé, nói là sinh ra rồi anh sẽ nuôi, không cần cô phải lo lắng. Nhưng Trương Uyển Như kiên quyết, sau này Tiêu Bỉnh Văn vẫn đồng ý, đưa cô đến bệnh viện.
Nhưng đến bệnh viện lại phát hiện ra cô bị thiếu máu nghiêm trọng, không thể làm phẫu thuật phá thai. Tiêu Bỉnh Văn liền khuyên cô cứ dưỡng sức khỏe trước, đợi sức khỏe tốt hơn rồi hãy tính. Sau này không còn cách nào khác, cô đành phải nghỉ học, đến Tiêu gia dưỡng sức.
Ở Tiêu gia, cô quả thực cũng được chăm sóc rất tốt, sức khỏe dần hồi phục. Lúc định đi phá thai thì Tiêu Bỉnh Văn lại nói thai đã lớn, đứa bé đã phát triển hoàn chỉnh, phá thai thì đứa bé đau khổ mà cô cũng đau khổ. Anh khuyên cô cứ sinh ra đi. Khi đó đã là giữa thai kỳ, cô đều có thể cảm nhận được thai nhi cử động, quả thực cũng không nỡ lòng nào, liền đồng ý sinh ra.
Vốn định sinh xong là đi, nhưng anh lại nói con còn quá nhỏ, dù sao cũng đợi đến khi có thể ăn dặm. Bây giờ con đã có thể ăn dặm rồi, cô muốn đi, anh lại đến khuyên cô đợi cai sữa rồi hãy đi. Đợi cai sữa rồi có phải lại phải đợi nó biết nói biết đi, đợi biết nói biết đi rồi có phải lại phải đợi nó lớn hơn một chút, có thể chấp nhận việc cô rời đi?
Cô không muốn vì con cái mà trói buộc cả đời mình. Trong lòng có quá nhiều oán hận, sự cố ngoài ý muốn đó cũng là bóng ma mà cả đời này cô không thể nào vứt bỏ được. Mỗi khi nhìn thấy Tiêu Bỉnh Văn là lại nghĩ đến nhà kho bỏ hoang đó, cô bị chuốc thuốc, cùng Tiêu Bỉnh Văn xảy ra những chuyện kinh hoàng, còn có cả tên biếи ŧɦái cầm máy quay phim chụp ảnh ở cách đó không xa.
Vì con mà cô không đi học nữa. Tuy Tiêu Bỉnh Văn đã hứa nếu cha mẹ cô không muốn chu cấp cho cô đi học, anh có thể tiếp tục chu cấp, nhưng cô thực sự không muốn dính dáng gì đến Tiêu Bỉnh Văn nữa.
Để mọi chuyện kết thúc một cách hoàn toàn, lời nói của cô cũng rất quyết tuyệt.
“Nếu anh thật sự muốn bồi thường cho tôi, thì không nên ngăn cản lựa chọn của tôi. Anh căn bản sẽ không hiểu được, mỗi ngày tôi đối mặt với anh, đối với tôi mà nói là một sự dày vò đến thế nào. Sự cố ngoài ý muốn đó đối với tôi mà nói là một đoạn hồi ức nhục nhã nhất trong cuộc đời. Nếu anh thật sự có chút áy náy, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi không muốn chạm vào đoạn hồi ức đó, cho nên tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Lần này tôi rời đi cũng không có ý định quay lại, hy vọng chúng ta cứ như chưa từng quen biết vậy.”
Tâm trạng Trương Uyển Như rất phức tạp, dù vừa rồi đã cố gắng bình tĩnh lại, giờ phút này vẫn không sao kiềm chế được cơn sóng gió đang cuộn trào trong lòng. Im lặng hồi lâu cô mới mở miệng.
“Tại sao?” Cô thực sự rất khó hiểu: “Lúc tôi rời đi đã nói tuyệt tình như vậy, tại sao còn muốn gửi tiền cho tôi? Còn nữa, làm sao anh biết tôi ở đâu?”
Tiêu Bỉnh Văn nói: “Khi đó cô đi không xa, muốn biết cô ở đâu vẫn rất dễ tìm. Lúc tôi ở trong quân đội có quen một cậu em, cậu ấy là lính trinh sát, chính cậu ấy đã giúp tôi tìm ra.”
Nhưng sau này cô đến Tăng Thành thì anh không tìm được nữa.
“Còn về lý do tại sao lại đưa cho cô số tiền đó.” Tiêu Bỉnh Văn dựa người vào ghế ông chủ, ngón tay day day giữa mày, sau đó ánh mắt nhìn về phía cô, khóe miệng cong lên một nụ cười, trong ánh mắt lại lộ rõ mấy phần bất đắc dĩ, anh nói: “Cô cứ coi như tôi rảnh rỗi, xen vào việc của người khác đi.”
“Cô muốn đi tôi sẽ không miễn cưỡng, tôi cũng đã hứa sẽ bồi thường cho cô, tương lai sẽ đảm bảo cho cô cơm ăn áo mặc. Nhưng có thể đợi Tiểu Nhung lớn hơn một chút được không, nó còn nhỏ như vậy, dù sao cũng đợi nó cai sữa rồi cô hãy đi.”
Lúc Trương Uyển Như mới mang thai định bỏ đứa bé đi. Khi đó đang học cấp ba, trên người không có nhiều tiền, cô chỉ có thể đi tìm Tiêu Bỉnh Văn.
Tiêu Bỉnh Văn lúc đó đã khuyên cô giữ lại đứa bé, nói là sinh ra rồi anh sẽ nuôi, không cần cô phải lo lắng. Nhưng Trương Uyển Như kiên quyết, sau này Tiêu Bỉnh Văn vẫn đồng ý, đưa cô đến bệnh viện.
Nhưng đến bệnh viện lại phát hiện ra cô bị thiếu máu nghiêm trọng, không thể làm phẫu thuật phá thai. Tiêu Bỉnh Văn liền khuyên cô cứ dưỡng sức khỏe trước, đợi sức khỏe tốt hơn rồi hãy tính. Sau này không còn cách nào khác, cô đành phải nghỉ học, đến Tiêu gia dưỡng sức.
Vốn định sinh xong là đi, nhưng anh lại nói con còn quá nhỏ, dù sao cũng đợi đến khi có thể ăn dặm. Bây giờ con đã có thể ăn dặm rồi, cô muốn đi, anh lại đến khuyên cô đợi cai sữa rồi hãy đi. Đợi cai sữa rồi có phải lại phải đợi nó biết nói biết đi, đợi biết nói biết đi rồi có phải lại phải đợi nó lớn hơn một chút, có thể chấp nhận việc cô rời đi?
Cô không muốn vì con cái mà trói buộc cả đời mình. Trong lòng có quá nhiều oán hận, sự cố ngoài ý muốn đó cũng là bóng ma mà cả đời này cô không thể nào vứt bỏ được. Mỗi khi nhìn thấy Tiêu Bỉnh Văn là lại nghĩ đến nhà kho bỏ hoang đó, cô bị chuốc thuốc, cùng Tiêu Bỉnh Văn xảy ra những chuyện kinh hoàng, còn có cả tên biếи ŧɦái cầm máy quay phim chụp ảnh ở cách đó không xa.
Để mọi chuyện kết thúc một cách hoàn toàn, lời nói của cô cũng rất quyết tuyệt.
“Nếu anh thật sự muốn bồi thường cho tôi, thì không nên ngăn cản lựa chọn của tôi. Anh căn bản sẽ không hiểu được, mỗi ngày tôi đối mặt với anh, đối với tôi mà nói là một sự dày vò đến thế nào. Sự cố ngoài ý muốn đó đối với tôi mà nói là một đoạn hồi ức nhục nhã nhất trong cuộc đời. Nếu anh thật sự có chút áy náy, sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Tôi không muốn chạm vào đoạn hồi ức đó, cho nên tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Lần này tôi rời đi cũng không có ý định quay lại, hy vọng chúng ta cứ như chưa từng quen biết vậy.”
3
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
