TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47

Tiêu Bỉnh Văn liền lấy nắp bút máy đậy lại, bất giác vặn vài cái rồi đặt bút máy sang một bên, ánh mắt mang theo vẻ dò hỏi nhìn cô: “Tìm anh có việc gì à?”

Đồ đạc trong thư phòng của Tiêu Bỉnh Văn toàn bộ đều là gỗ mun, vừa sang trọng lại vừa có vẻ nặng nề. Anh ngồi sau bàn làm việc, chiếc ghế ông chủ to lớn vừa quý phái lại vừa uy nghiêm. Vóc dáng cao lớn của anh cũng không hề bị chiếc ghế ông chủ này át đi khí thế. Tất cả những thứ trang nghiêm này dường như hòa làm một với anh. Lúc anh nhìn qua, dù ánh mắt bình tĩnh cũng mang theo vài phần dò xét, tạo cảm giác áp lực.

“Tôi… vốn định đọc truyện cho Tiểu Nhung, sách truyện của Tiểu Nhung không nhiều, hôm nay vừa hay đọc hết rồi. Tôi định mua một cuốn Tây Du Ký về đọc cho thằng bé, Tiểu Nhung nói anh có cuốn đó, không biết có thể mượn một chút được không.”

Chỉ có chuyện này thôi à. Tiêu Bỉnh Văn đứng dậy, từ trên giá sách lấy cuốn Tây Du Ký xuống đưa cho cô.

“Cảm ơn.” Trương Uyển Như nhận lấy rồi lại không đi.

Tiêu Bỉnh Văn đứng trước mặt cô, thấy vậy, hai tay đút vào túi quần, ung dung nhìn cô, hỏi: “Còn việc gì nữa à?”

“Cái đó… tôi nghe Tiểu Nhung nói anh cho cô Vương nghỉ việc rồi, tại sao vậy ạ? Cô Vương có phạm lỗi gì sao?”

Nghe những lời này, sắc mặt Tiêu Bỉnh Văn nhạt đi. Làm cả buổi, vẫn là về chuyện cô Vương. Sao cứ toàn vì mấy chuyện không đâu này mà tìm anh thế nhỉ.

Tiêu Bỉnh Văn nói: “Cô Vương không phạm lỗi gì cả, chỉ là tôi muốn điều chỉnh lại lịch học thêm của Tiểu Nhung. Chuyện này tôi cũng đã bàn với Tiểu Nhung rồi, thằng bé cũng đồng ý điều chỉnh. Còn điều chỉnh thành thế nào thì chúng tôi tạm thời chưa thảo luận, cho nên môn tiếng Anh này tạm thời không học thêm nữa.”

Thì ra là vậy, Trương Uyển Như cũng yên tâm hơn một chút. Chủ yếu là quá trùng hợp, hôm qua cô mới hỏi Tiêu Bỉnh Văn về mối quan hệ giữa anh và cô Vương, hôm nay cô Vương đã bị cho nghỉ việc. Cô sợ là vì chuyện này. Nhưng nghĩ lại cũng thấy không mấy khả thi, chỉ hỏi một câu mà Tiêu Bỉnh Văn đã cho người ta nghỉ việc, không cần thiết phải làm vậy.

“Còn việc gì nữa không?” Tiêu Bỉnh Văn hỏi cô.

“Không có gì, không làm phiền anh nữa.”

Trương Uyển Như nói xong liền định rời đi. Ánh mắt cô lướt qua bàn làm việc của anh, vô tình nhìn thấy một chồng phong bì đặt trên đó. Chồng phong bì rất dày, còn mới tinh chưa dùng đến. Ánh mắt Trương Uyển Như vừa lướt qua đã bị giữ lại, cô bất giác đi về phía bàn làm việc của anh, cầm lấy chiếc phong bì trên cùng, đôi mắt nhìn chằm chằm, như muốn dính chặt vào đó.

Kiểu dáng phong bì thời này có rất nhiều loại. Phong bì trước mắt có màu vàng nhạt, bên cạnh phong bì có những đường tơ hồng in nổi thành hoa văn lồi lõm. Góc trên bên phải là khung dán tem có đường kẻ đứt nét, đường kẻ đứt nét lại có màu xanh lam, còn mấy ô vuông ghi mã bưu chính ở góc trên bên trái lại có màu đỏ.

Trương Uyển Như liếc nhìn mặt sau, Xưởng in Tân Tân huyện Lễ. Huyện Lễ không thuộc Liễu Thành, mà ở một nơi gọi là thành phố Huệ, ngành in ấn ở đó rất nổi tiếng.

“Sao vậy?” Tiêu Bỉnh Văn hỏi.

Trương Uyển Như không trả lời, ngón tay cầm phong bì lại hơi run run. Nội tâm cô chấn động mạnh, không nói một lời liền xoay người rời đi, lúc đi còn mang theo cả chiếc phong bì đó.

Cô trở về phòng, trong lớp lót của chiếc túi hành lý mang từ Tăng Thành về, cô lôi ra chiếc phong bì mình đã giữ lại. Cẩn thận so sánh, dù là kích thước phong bì hay hoa văn, cùng với tên xưởng in ở mặt sau đều giống hệt nhau.

Điểm khác biệt duy nhất là trên chiếc phong bì này của cô có một dòng chữ, dùng nét bút mạnh mẽ viết một dòng địa chỉ người nhận.

5

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.