TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20
Chương 20

Vị trí bên cạnh chủ tọa có một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da, đó là bác cả của Tiêu Bỉnh Văn, Tiêu lão đại. Bên cạnh Tiêu lão đại là một người đàn ông trẻ tuổi, trông trạc tuổi Tiêu Bỉnh Văn, nhìn thấy Tiêu Bỉnh Văn bước vào còn cố ý nháy mắt với anh mấy cái.

Đó là anh họ của Tiêu Bỉnh Văn, tên là Tiêu Du. Tiêu Du là con của Tiêu lão đại và người vợ trước. Trong mắt các bậc trưởng bối nhà họ Tiêu, anh ta là một kẻ ăn chơi trác táng, một tên phá gia chi tử, học hành không đến nơi đến chốn, kinh doanh cũng chẳng ra gì, làm gì cũng hỏng.

Thời trẻ, Tiêu lão đại muốn dùng mối quan hệ để tìm cho anh ta một chức vị quèn nào đó, Tiêu Du lại chê không đủ tự do, nhất quyết đòi tự mình mở khu trò chơi điện tử để kinh doanh. Chưa đầy một năm đã thua lỗ sập tiệm. Lão thái thái liền bảo anh ta về xưởng nước tương của gia đình làm việc, đi được mấy ngày lại chê vất vả không đi nữa. Hiện tại lại mở mấy tiệm bi-a, kiếm được tiền hay không thì không biết, nhưng mấy tiệm bi-a đó vẫn còn tồn tại.

Tiêu Bỉnh Văn và Tiêu Du là hai thái cực đối lập. Tuy cả hai đều có tính cách không chịu sự quản thúc, nhưng Tiêu Bỉnh Văn làm gì cũng thành công, anh cũng là niềm tự hào trong mắt các bậc trưởng bối nhà họ Tiêu. Ngược lại, Tiêu Du làm gì cũng hỏng, cả nhà nhắc đến anh ta đều đau đầu. Nhưng mối quan hệ giữa hai anh em họ Tiêu Bỉnh Văn và Tiêu Du lại vẫn luôn rất tốt.

Tiêu Bỉnh Văn chào hỏi các vị trưởng bối xong, Trương Uyển Như từng ở đây nên cũng quen biết mọi người, cũng chào hỏi theo. Lão thái thái cười vẫy vẫy tay với Tiêu Sở Nhung, cậu bé ngoan ngoãn bước tới. Lão thái thái kéo cậu lại gần, cưng nựng, cười nói: “Lâu rồi không gặp con, lại cao lớn hơn rồi.”

“Sao lại không biết chào người?” Tiêu Bỉnh Văn trầm giọng nói một câu.

Tiêu Sở Nhung liền lí nhí gọi: “Cụ ông, cụ bà.”

Hai ông bà nghe vậy rất vui, lão thái thái lườm Tiêu Bỉnh Văn một cái nói: “Trẻ con từ từ học, con vội cái gì, động một tí là nổi nóng với nó.”

Tiêu Bỉnh Văn cũng đã quen với sự cưng chiều của hai ông bà đối với con trai, ra hiệu cho Trương Uyển Như một chút, rồi đưa cô đến ngồi vào một chỗ trống bên cạnh.

Hai ông bà nựng Tiểu Nhung một lúc, lại cho người mang kẹo đến cho cậu ăn. Lúc này, Tiêu lão thái thái mới nhìn về phía Trương Uyển Như, hỏi: “Con về khi nào?”

Trương Uyển Như đáp: “Hôm qua con mới về ạ.”

“Lần này về rồi định khi nào đi nữa?”

Lúc lão thái thái hỏi chuyện, sắc mặt có chút nghiêm nghị, ánh mắt cũng không nhìn về phía cô. Nghĩ đến chuyện năm đó cô đột nhiên rời đi, bà cũng có chút oán trách. Trương Uyển Như đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thái độ của Tiêu lão thái thái cũng nằm trong dự đoán của cô, cô trả lời cũng coi như tự nhiên.

“Lần này con về sẽ luôn ở bên cạnh Tiểu Nhung ạ.”

Ánh mắt Tiêu lão thái thái lúc này mới dừng trên người cô, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi hỏi: “Hiện tại con đang ở cùng cha con Bỉnh Văn sao?”

“Dạ, đang ở cùng nhau ạ.”

“Nói như vậy, con với Bỉnh Văn tính làm lành rồi à? Vậy thì chọn một ngày các con làm đám cưới đi.”

“…”

Về vấn đề tình cảm giữa cô và Tiêu Bỉnh Văn, Trương Uyển Như đã nghĩ có lẽ lần này đến Tiêu gia sẽ bị hỏi đến. Dù sao thì sự cố ngoài ý muốn năm đó, để bảo vệ danh dự và sự riêng tư của cô, cô và Tiêu Bỉnh Văn đã bàn bạc quyết định không nói ra bên ngoài, chỉ nói họ đang lén lút qua lại rồi lỡ có con. Cho nên trong mắt người nhà họ Tiêu, cô và Tiêu Bỉnh Văn đã từng yêu đương nghiêm túc, ở bên nhau. Lần này trở về, cô lại ở cùng cha con anh, họ nghĩ như vậy cũng không có gì lạ.

5

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.