0 chữ
Chương 18
Chương 18
Trương Quốc Đống mắng Trương Uyển Như, rằng ông vất vả cho cô ăn học, mà cô lại không biết lễ nghĩa liêm sỉ. Đã như vậy thì sau này cũng đừng đi học nữa.
Cho nên sau này khi Trương Uyển Như rời đi, cô không hề liên lạc với gia đình nữa. Họ ra sao, cô cũng lười quan tâm.
Buổi tối, Trương Uyển Như dùng bữa cùng hai cha con. Món ăn cũng không có gì đặc biệt, đều là những món cơm nhà quen thuộc, ba món mặn một món canh: thịt xào, sườn hầm, xương bò kho tàu, một đĩa rau xào. Có đến ba món thịt, đối với Trương Uyển Như, người làm việc ở nhà xưởng quanh năm khó được bữa thịt, thì đây đã được xem là một bữa tiệc thịnh soạn. Gắp một miếng sườn, cô bỗng có cảm giác muốn rơi nước mắt, đã lâu lắm rồi cô không được ăn thịt như thế này.
Dì Triệu nấu ăn rất khéo, món sườn này làm quả thực không chê vào đâu được. Trong lúc ăn cơm, Trương Uyển Như ngẩng đầu lên, liền thấy Tiểu Nhung ngồi đối diện đang nhìn mình. Bị ánh mắt cô bắt gặp, cậu bé lại cúi đầu ăn cơm, nhưng chẳng được bao lâu lại ngẩng đầu lén nhìn cô.
Có lẽ đối với người mẹ đột nhiên xuất hiện này, cậu vừa xa lạ lại vừa tò mò. Trương Uyển Như cũng có thể hiểu được, nên cũng mặc cho cậu bé quan sát, thỏa mãn trí tò mò của cậu. Nào ngờ cậu bé nhìn cô một lúc, đột nhiên đẩy đĩa sườn hầm về phía cô.
Trương Uyển Như có chút kinh ngạc, cô nhìn về phía cậu bé, cậu lại cúi đầu và cơm, như thể hành động vừa rồi đẩy thức ăn về phía cô không phải do cậu làm.
Trương Uyển Như nhìn đĩa thức ăn được đẩy tới, nhớ lại chiếc điều khiển từ xa ban ngày cũng được đẩy về phía mình. Nếu cô không hiểu lầm, thì cậu bé đây là đang tỏ thiện ý với cô.
Cậu bé không hề bài xích cô. Cô có chút xúc động, tự nhiên sẽ không phụ tấm lòng của cậu, liền gắp một đũa sườn. Khi cậu bé ngẩng đầu nhìn lại về phía cô, cô mỉm cười với cậu.
Bắt gặp nụ cười của cô, Tiểu Nhung ngẩn người, ngay sau đó liền lập tức cúi đầu, dường như có chút ngượng ngùng.
Cậu tuy tính cách hướng nội, nhưng cũng có nét đáng yêu của trẻ con. Đúng vậy, bây giờ cậu thật sự rất đáng yêu. Cậu vẫn chưa phải là con quỷ của tương lai, mọi thứ vẫn còn kịp, và cô cũng sẽ cố gắng hết sức mình, để cậu giữ mãi được sự đáng yêu này.
Ăn cơm xong, Trương Uyển Như trở về phòng. Trong phòng có một chiếc giường độ một mét rưỡi, đồ đạc rất đơn giản, một cái tủ quần áo, một chiếc bàn viết. Nhưng căn phòng đủ rộng, ánh đèn chiếu xuống chỉ thấy thoáng đãng sáng sủa, so với ký túc xá tám người ở nhà xưởng thì tốt hơn nhiều.
Trương Uyển Như cầm lấy một chồng bản thảo thiết kế trên bàn. Đây là những bức vẽ cô tự tay thực hiện lúc rảnh rỗi ở nhà xưởng. Cô có nền tảng vẽ, đến xưởng may rồi lại có hứng thú với thiết kế, nên những lúc rảnh rỗi đã lén học thêm một chút. Lần này trở về cũng mang theo, đây là một trong số ít những tài sản của cô, sau này có lẽ cũng sẽ có ích.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Uyển Như cùng cha con Tiêu Bỉnh Văn về nhà cũ của Tiêu gia. Trương Uyển Như và Tiêu Sở Nhung cùng ngồi ở ghế sau. Chỗ ngồi cũng không quá gần, dù sao bao nhiêu năm không ở bên cạnh cậu, cũng sẽ không thân thiết như những cặp mẹ con khác.
Trương Uyển Như lại phát hiện, giống như ngày hôm qua, cậu bé thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cô. Một khi ánh mắt cô nhìn sang, cậu lại lập tức cúi đầu. Trương Uyển Như mỉm cười, chủ động bắt chuyện với cậu.
“Tiểu Nhung đi nhà trẻ đúng không con?”
“Dạ.”
“Ở nhà trẻ có kết bạn mới nào không con?”
Cậu bé lắc đầu. Trương Uyển Như lo lắng hỏi: “Một người cũng không có sao?”
“Dạ.”
Lòng Trương Uyển Như trĩu nặng. Cậu bé sinh ra chưa được bao lâu thì cô đã đi, bao nhiêu năm không ở bên cạnh, đối với cậu cũng không thực sự hiểu rõ. Nhưng cuốn sách trong giấc mơ đã miêu tả tính cách của cậu, từ nhỏ vì hoàn cảnh gia đình mà tính tình trở nên lập dị. Hoàn cảnh gia đình nào ư, đương nhiên là bị mẹ ruột bỏ rơi.
Cho nên sau này khi Trương Uyển Như rời đi, cô không hề liên lạc với gia đình nữa. Họ ra sao, cô cũng lười quan tâm.
Buổi tối, Trương Uyển Như dùng bữa cùng hai cha con. Món ăn cũng không có gì đặc biệt, đều là những món cơm nhà quen thuộc, ba món mặn một món canh: thịt xào, sườn hầm, xương bò kho tàu, một đĩa rau xào. Có đến ba món thịt, đối với Trương Uyển Như, người làm việc ở nhà xưởng quanh năm khó được bữa thịt, thì đây đã được xem là một bữa tiệc thịnh soạn. Gắp một miếng sườn, cô bỗng có cảm giác muốn rơi nước mắt, đã lâu lắm rồi cô không được ăn thịt như thế này.
Dì Triệu nấu ăn rất khéo, món sườn này làm quả thực không chê vào đâu được. Trong lúc ăn cơm, Trương Uyển Như ngẩng đầu lên, liền thấy Tiểu Nhung ngồi đối diện đang nhìn mình. Bị ánh mắt cô bắt gặp, cậu bé lại cúi đầu ăn cơm, nhưng chẳng được bao lâu lại ngẩng đầu lén nhìn cô.
Trương Uyển Như có chút kinh ngạc, cô nhìn về phía cậu bé, cậu lại cúi đầu và cơm, như thể hành động vừa rồi đẩy thức ăn về phía cô không phải do cậu làm.
Trương Uyển Như nhìn đĩa thức ăn được đẩy tới, nhớ lại chiếc điều khiển từ xa ban ngày cũng được đẩy về phía mình. Nếu cô không hiểu lầm, thì cậu bé đây là đang tỏ thiện ý với cô.
Cậu bé không hề bài xích cô. Cô có chút xúc động, tự nhiên sẽ không phụ tấm lòng của cậu, liền gắp một đũa sườn. Khi cậu bé ngẩng đầu nhìn lại về phía cô, cô mỉm cười với cậu.
Cậu tuy tính cách hướng nội, nhưng cũng có nét đáng yêu của trẻ con. Đúng vậy, bây giờ cậu thật sự rất đáng yêu. Cậu vẫn chưa phải là con quỷ của tương lai, mọi thứ vẫn còn kịp, và cô cũng sẽ cố gắng hết sức mình, để cậu giữ mãi được sự đáng yêu này.
Ăn cơm xong, Trương Uyển Như trở về phòng. Trong phòng có một chiếc giường độ một mét rưỡi, đồ đạc rất đơn giản, một cái tủ quần áo, một chiếc bàn viết. Nhưng căn phòng đủ rộng, ánh đèn chiếu xuống chỉ thấy thoáng đãng sáng sủa, so với ký túc xá tám người ở nhà xưởng thì tốt hơn nhiều.
Trương Uyển Như cầm lấy một chồng bản thảo thiết kế trên bàn. Đây là những bức vẽ cô tự tay thực hiện lúc rảnh rỗi ở nhà xưởng. Cô có nền tảng vẽ, đến xưởng may rồi lại có hứng thú với thiết kế, nên những lúc rảnh rỗi đã lén học thêm một chút. Lần này trở về cũng mang theo, đây là một trong số ít những tài sản của cô, sau này có lẽ cũng sẽ có ích.
Trương Uyển Như lại phát hiện, giống như ngày hôm qua, cậu bé thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cô. Một khi ánh mắt cô nhìn sang, cậu lại lập tức cúi đầu. Trương Uyển Như mỉm cười, chủ động bắt chuyện với cậu.
“Tiểu Nhung đi nhà trẻ đúng không con?”
“Dạ.”
“Ở nhà trẻ có kết bạn mới nào không con?”
Cậu bé lắc đầu. Trương Uyển Như lo lắng hỏi: “Một người cũng không có sao?”
“Dạ.”
Lòng Trương Uyển Như trĩu nặng. Cậu bé sinh ra chưa được bao lâu thì cô đã đi, bao nhiêu năm không ở bên cạnh, đối với cậu cũng không thực sự hiểu rõ. Nhưng cuốn sách trong giấc mơ đã miêu tả tính cách của cậu, từ nhỏ vì hoàn cảnh gia đình mà tính tình trở nên lập dị. Hoàn cảnh gia đình nào ư, đương nhiên là bị mẹ ruột bỏ rơi.
5
0
2 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
