TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Lúc này trên ti vi đang chiếu phim hoạt hình, thứ mà trẻ con thích xem. Trương Uyển Như nói: “Không sao đâu, cô xem gì cũng được.”

Trương Uyển Như nhìn chiếc điều khiển từ xa được đẩy tới, tâm trạng có chút phức tạp. Cậu bé dường như thật sự không hề oán hận cô. Nhỏ như vậy cô đã bỏ nó mà đi, lúc này không biết nó có từng phải chịu ánh mắt lạnh lùng của người khác hay không. Nhưng đứa trẻ không có mẹ bầu bạn so với những đứa trẻ khác chắc chắn sẽ có những thiếu sót. Cô nhớ lại trong tiểu thuyết, cảnh nó bị người ta chế giễu là đồ không có mẹ, nó dựa vào góc tường, toàn thân run rẩy, hai tay nắm chặt vì tức giận mà không sao phản bác được. Khi đó, tuổi nó có lẽ cũng không lớn.

Trương Uyển Như có chút đau lòng. Cô liếc nhìn cậu bé, tuy hôm nay mới tiếp xúc, nhưng cô có thể cảm nhận được cậu bé dường như rất hướng nội, không thích nói chuyện, hoàn toàn không có sự hoạt bát hiếu động mà một đứa trẻ ở tuổi này nên có. Sự ra đi của cô vẫn gây ảnh hưởng đến nó.

Trương Uyển Như cảm thấy có những sai lầm, một khi đã phạm phải, thì nên thẳng thắn thừa nhận và cố gắng sửa chữa. Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiểu Nhung, ngồi xổm xuống, muốn chạm vào bàn tay nhỏ bé của cậu nhưng lại cảm thấy quá đường đột. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Tiểu Nhung, cô xin lỗi, vì đã rời bỏ con khi con còn rất nhỏ.”

Tiểu Nhung ngơ ngác nhìn cô, không biết ở tuổi này cậu có hiểu được lời cô nói hay không. Tiêu Bỉnh Văn nghe những lời này, ánh mắt lại trĩu xuống. Năm đó cô ra đi quyết tuyệt, giờ phút này, những lời này của cô nghe như thể đang hối hận, điều này khiến anh bất ngờ.

Trương Uyển Như lại nói tiếp: “Cô biết sự ra đi của cô đã gây tổn thương cho con, cô không cầu xin con tha thứ, nhưng cô hy vọng con có thể cho cô một cơ hội để bù đắp.”

Ánh mắt Tiêu Bỉnh Văn càng thêm nặng trĩu. Cậu bé vẫn không nói gì, có lẽ ở tuổi này cậu vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu được lời cô nói. Bất kể lựa chọn của cô khi đó có đúng hay sai, nhưng sự ra đi của cô đã gây tổn thương cho cậu, đẩy cậu vào vực sâu không lối thoát, vậy thì kẻ đầu sỏ gây ra tất cả chính là cô. Dù cậu bé có hiểu hay không, thái độ xin lỗi của cô vẫn là điều cần thiết.

Cậu bé vẫn im lặng, Trương Uyển Như cũng không trông mong cậu tha thứ. Cô chỉ đang bước bước đầu tiên trên con đường chữa lành vết thương cho cậu. Bao nhiêu năm qua vị trí của cô vẫn luôn bỏ trống, làm sao có thể vừa gặp mặt đã mẹ hiền con thảo được, dù sao cũng phải từ từ.

Trương Uyển Như cũng rất kiên nhẫn, đang định ngồi xuống bên cạnh cậu, cùng cậu xem ti vi một lát, rút ngắn khoảng cách một chút, nào ngờ Tiểu Nhung đột nhiên mở miệng.

Cậu bé nói: “Cô bỏ đi là vì không thích con sao?”

Lời nói này như một nhát dao đâm mạnh vào lòng Trương Uyển Như. Cô đối diện với đôi mắt trong veo của cậu, cậu hỏi rất nghiêm túc, dường như thật sự rất muốn biết đáp án của câu hỏi này, ánh mắt hơi long lanh dường như còn ẩn chứa vài phần đau khổ.

Trương Uyển Như đột nhiên không hiểu nổi chính mình. Cô biết năm đó mình ra đi là điều tất yếu, cô không thể đối mặt với hoàn cảnh lúc đó, không thể thoát ra khỏi bóng ma trong lòng. Nhưng bao nhiêu năm qua, cô lại như một con đà điểu, chưa từng nghĩ đến đứa con bị cô bỏ rơi này. Theo như trong tiểu thuyết, cô thật sự đã không quay lại thăm nó lấy một lần, coi như không có sự tồn tại của nó vậy.

Nếu không phải vì giấc mơ đó, có lẽ cô vẫn sẽ nhẫn tâm như vậy. Điều cô không thể lý giải chính là, tại sao bản thân mình lại có thể nhẫn tâm đến thế, và cũng không thể hiểu nổi tại sao một người nhẫn tâm như vậy, sau khi trải qua giấc mơ đó lại muốn quay về bù đắp, lại cảm thấy đau đớn đến thế khi nghe cậu hỏi những lời này.

4

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.