0 chữ
Chương 19
Thế giới 1 - Chương 19: Thanh Mai Trúc Mã Là Thiên Kim Nhà Giàu
“Sao lại ăn nói với trưởng bối kiểu đó?” Quý phu nhân khoác vẻ đạo mạo, giọng trách móc gay gắt vang lên.
“Cha, những gì người làm hôm nay thực sự khiến con lạnh lòng. Thành Thành mới sinh được một tháng, các người chưa một lần tới thăm, con không trách. Từ nhỏ đến lớn, các người luôn coi thường con, con cũng chưa từng oán giận. Con là đứa cha không ưa, là cái gai trong mắt dì, là người mà đại ca chỉ mong loại bỏ để trút giận. Giờ con đã có gia đình riêng, có người cần bảo vệ. Con sẽ sống cuộc đời của mình, không làm phiền tới các người nữa.”
Quý Dương nói chậm rãi, giọng đều đều, không chút kích động, nhưng từng câu từng chữ như dội thẳng vào lòng người nghe. Trịnh Giai Nguyệt nắm chặt tay hắn, đôi mắt hoe đỏ, bị hắn dịu dàng xoa đầu vỗ về.
“Tiểu Dương, con nói thế là không đúng. Cha con chỉ vì quá lo nên mới như vậy, chứ không có ý gì khác đâu.” Doãn Dung vội vàng lên tiếng, mong xoa dịu bầu không khí.
Nhưng trước mặt bao người, thể diện của họ còn đâu nữa?
Một đứa con riêng như Quý Dương mà cũng dám bật lại?
“Ừ, ta hiểu.” Quý Dương không tranh cãi, chỉ khẽ gật đầu, giọng nhẹ bẫng như chẳng còn gì để nói. Nhưng ai cũng nhìn ra nỗi đau trong mắt hắn đã hằn sâu đến tận đáy tim.
“Không phải! Đứa bé này không phải con các ngươi!” Ninh Văn cuống quýt, thấy Lưu phu nhân bế đứa trẻ đi liền vội vàng lao tới giành lại.
Rõ ràng đây là con của Quý Vĩ, sao có thể để người khác ôm đi nhận bừa?
“Cường Cường nhà ta đã nói rõ ràng rồi, ngươi còn định cãi nữa à? Dám ôm con ta đi nhận người khác làm cha, không thấy nhục à?” Lưu phu nhân vốn chẳng phải người dễ nói chuyện, trừng mắt quát thẳng vào mặt người nhà họ Quý: “Các ngươi muốn bôi nhọ Quý Dương thì cứ việc, nhưng đừng kéo con trai ta vào! Nó là máu mủ của nhà họ Lưu!”
Cường Cường chỉ có một đứa con. Làm mẹ, dù có phải liều mạng, bà cũng phải đưa nó về bằng được.
“Ai hãm hại hắn chứ?” Quý phu nhân tức đến phát run, giọng cũng cao vυ"t: “Nói cho rõ ràng!”
“Sao? Còn định cãi nữa à? Đừng làm bộ làm tịch như thương hắn lắm! Không ưa đứa con riêng thì thôi, còn ra ngoài giả vờ nhân nghĩa làm gì?” Lưu phu nhân cười lạnh, chẳng buồn giữ thể diện: “Phu nhân nhà ngươi cũng đâu tốt đẹp gì! Không dám giận chồng thì quay sang trút giận lên con cái? Nửa thân dưới còn không quản nổi, lại còn đi vu vạ cho người khác!”
Lưu phu nhân vốn là kiểu nhà giàu mới nổi, tính tình chua ngoa, xưa nay chẳng biết nhún nhường như Doãn Dung.
Bị mắng tới mức toàn thân run rẩy, mặt mày tái nhợt, Quý phu nhân há hốc miệng nhưng không nói nên lời.
“Hôm nay ta nói rõ tại đây! Ai dám giành con của Cường Cường với ta, người đó chính là kẻ thù của nhà họ Lưu! Là đối thủ của ta — Lưu Mi!”
“Cha, những gì người làm hôm nay thực sự khiến con lạnh lòng. Thành Thành mới sinh được một tháng, các người chưa một lần tới thăm, con không trách. Từ nhỏ đến lớn, các người luôn coi thường con, con cũng chưa từng oán giận. Con là đứa cha không ưa, là cái gai trong mắt dì, là người mà đại ca chỉ mong loại bỏ để trút giận. Giờ con đã có gia đình riêng, có người cần bảo vệ. Con sẽ sống cuộc đời của mình, không làm phiền tới các người nữa.”
Quý Dương nói chậm rãi, giọng đều đều, không chút kích động, nhưng từng câu từng chữ như dội thẳng vào lòng người nghe. Trịnh Giai Nguyệt nắm chặt tay hắn, đôi mắt hoe đỏ, bị hắn dịu dàng xoa đầu vỗ về.
“Tiểu Dương, con nói thế là không đúng. Cha con chỉ vì quá lo nên mới như vậy, chứ không có ý gì khác đâu.” Doãn Dung vội vàng lên tiếng, mong xoa dịu bầu không khí.
Một đứa con riêng như Quý Dương mà cũng dám bật lại?
“Ừ, ta hiểu.” Quý Dương không tranh cãi, chỉ khẽ gật đầu, giọng nhẹ bẫng như chẳng còn gì để nói. Nhưng ai cũng nhìn ra nỗi đau trong mắt hắn đã hằn sâu đến tận đáy tim.
“Không phải! Đứa bé này không phải con các ngươi!” Ninh Văn cuống quýt, thấy Lưu phu nhân bế đứa trẻ đi liền vội vàng lao tới giành lại.
Rõ ràng đây là con của Quý Vĩ, sao có thể để người khác ôm đi nhận bừa?
“Cường Cường nhà ta đã nói rõ ràng rồi, ngươi còn định cãi nữa à? Dám ôm con ta đi nhận người khác làm cha, không thấy nhục à?” Lưu phu nhân vốn chẳng phải người dễ nói chuyện, trừng mắt quát thẳng vào mặt người nhà họ Quý: “Các ngươi muốn bôi nhọ Quý Dương thì cứ việc, nhưng đừng kéo con trai ta vào! Nó là máu mủ của nhà họ Lưu!”
“Ai hãm hại hắn chứ?” Quý phu nhân tức đến phát run, giọng cũng cao vυ"t: “Nói cho rõ ràng!”
“Sao? Còn định cãi nữa à? Đừng làm bộ làm tịch như thương hắn lắm! Không ưa đứa con riêng thì thôi, còn ra ngoài giả vờ nhân nghĩa làm gì?” Lưu phu nhân cười lạnh, chẳng buồn giữ thể diện: “Phu nhân nhà ngươi cũng đâu tốt đẹp gì! Không dám giận chồng thì quay sang trút giận lên con cái? Nửa thân dưới còn không quản nổi, lại còn đi vu vạ cho người khác!”
Lưu phu nhân vốn là kiểu nhà giàu mới nổi, tính tình chua ngoa, xưa nay chẳng biết nhún nhường như Doãn Dung.
Bị mắng tới mức toàn thân run rẩy, mặt mày tái nhợt, Quý phu nhân há hốc miệng nhưng không nói nên lời.
“Hôm nay ta nói rõ tại đây! Ai dám giành con của Cường Cường với ta, người đó chính là kẻ thù của nhà họ Lưu! Là đối thủ của ta — Lưu Mi!”
7
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
