0 chữ
Chương 8
Chương 8: Món Ăn Đắt Đỏ
Lục Lăng Phong và mọi người không đến thẳng thành phố F ngay lập tức. Lần này ra ngoài, họ mang theo một dị năng giả hệ không gian trong đội, dự định đến vùng xa hơn để tiêu diệt tang thi rồi mới ghé khách sạn kia để đổi lấy đồ.
Sau khi đội Phong Hành tiêu diệt được kha khá tang thi, cả nhóm kéo đến khách sạn thì đúng lúc Ôn Tửu cũng vừa quay lại.
Lúc này cô đang ngồi phía sau quầy lễ tân, ăn bánh mì sandwich do Hạ Túy làm. Nói thật, dù đã ăn rất lâu rồi, nhưng đồ Hạ Túy làm cô chưa bao giờ thấy ngán.
Chỉ là món bánh mì sandwich đơn giản thôi mà, cô vẫn ăn ngon lành như thường.
Vì… nó quá ngon.
Khi nhóm Lục Lăng Phong đến nơi, cảnh tượng đầu tiên họ thấy chính là Ôn Tửu đang ngồi nhai bánh mì sandwich một cách say mê.
Dáng vẻ ăn uống của cô, trong mắt nhóm người vừa gϊếŧ chóc trở về, lại trở nên vô cùng… quyến rũ.
Cái bánh mì sandwich kia nhìn thôi đã thấy hấp dẫn chết người, nhìn dáng vẻ Ôn Tửu ăn là đủ biết nó ngon đến mức nào.
Các thành viên đội Phong Hành nhìn chằm chằm vào cái bánh mì sandwich trên tay cô, người nào người nấy đều nuốt nước bọt “ực” một cái.
“Chào mừng quý khách đến với Khách sạn Ôn Tửu." Trong lúc mọi người còn đang chăm chú nhìn Ôn Tửu ăn, Hạ Túy mỉm cười bước ra tiếp khách.
Hiện tại, khách sạn chỉ có hai người là Ôn Tửu và Hạ Túy làm việc, nên lúc Ôn Tửu bận thì dĩ nhiên Hạ Túy sẽ là người tiếp đón khách hàng.
Lục Lăng Phong nhìn về phía Hạ Túy, có phần bất ngờ vì nhân viên của khách sạn này ai cũng… quá nổi bật.
Đặc biệt là Hạ Túy, gương mặt kia quả thật là “cực phẩm”.
“Nghe nói ở đây mở khách sạn, chưa cho thuê phòng nhưng có bán đồ ăn?" Lục Lăng Phong lên tiếng.
“Vâng, các vị khách muốn mua bánh mì sandwich ạ?" Hạ Túy hỏi lại.
“Đúng vậy.” Lục Lăng Phong gật đầu, chỉ ra ngoài cửa: "Nghe nói khách sạn của các anh có thể dùng tinh hạch và xác tang thi để đổi lấy điểm mua đồ, bọn tôi có mang theo.”
Hạ Túy gật đầu: “Vậy mời các vị ghi danh thông tin trước, sau khi nhận được thẻ thân phận thì mới tiến hành đổi điểm được.”
“Được thôi." Lục Lăng Phong không có ý kiến gì, dẫn các đội viên theo Hạ Túy đi làm thủ tục ghi danh, rất nhanh đã nhận được thẻ.
Lục Lăng Phong nhìn tấm thẻ trong tay, lật tới lật lui cũng chẳng thấy điểm gì đặc biệt, liền ra ngoài trước để đổi đống tang thi họ mang theo thành điểm.
Đổi điểm xong quay lại nhà ăn, thấy Hạ Túy làm ra từng chiếc bánh mì sandwich nóng hổi, cả đám chẳng buồn nói gì, chỉ biết vùi đầu vào ăn.
Chiếc bánh mì này… ngon kinh khủng. Mà giá chỉ có 5 điểm một cái, quá rẻ!
Phải biết rằng trên thị trường bây giờ, một cái bánh mì bình thường cũng phải mấy cái, thậm chí hơn chục viên tinh hạch mới mua nổi, mà đôi khi có tiền cũng chẳng mua được.
Tận thế đã kéo dài hai năm rồi, thực phẩm ngày càng khan hiếm.
Thời buổi này, hầu hết mọi người chỉ lo làm sao sống sót, chuyện trồng trọt gần như bị bỏ bê.
Cho dù có người muốn trồng trọt đi nữa, thì cũng chẳng có cách nào chế biến ra bánh mì, vì sản xuất lương thực đã hoàn toàn ngưng trệ. Muốn ăn bánh mì, đúng là khó như lên trời.
Vậy mà ở đây, một viên tinh hạch cấp 1 lại đổi được tới mười cái bánh mì sandwich! Lời to rồi còn gì!
“Chúng tôi muốn mua nhiều bánh mì, toàn bộ điểm đều dùng để mua hết.”
Hạ Túy không phản đối gì. Dù sao nguyên liệu làm bánh mì rất dồi dào, còn anh thì vốn có tu vi hóa thần kỳ, làm bao nhiêu cái cũng không thấy mệt.
Sau khi ăn xong, Ôn Tửu nhìn về phía nhóm người mới tới, hỏi họ làm sao biết được khách sạn của mình.
“À, là Tạ Vũ Lam nói cho bọn tôi biết." Lục Lăng Phong đáp thẳng, không ngại nhắc đến Tạ Vũ Lam: "Hắn cũng không giấu gì, nói thẳng rằng ở đây có nhận tinh hạch và xác tang thi, còn bán đồ ăn ngon, thế là bọn tôi tới luôn.”
“Các người không biết đâu, thời buổi bây giờ kiếm được đồ ăn khó thế nào. Có một nơi như thế này bán đồ ăn, chúng tôi mừng không để đâu cho hết.”
“Đặc biệt là… chỉ cần tang thi là có thể đổi được cả đống đồ ăn. Quá hời rồi còn gì!”
Ôn Tửu yên lặng nghe Lục Lăng Phong kể, cũng hiểu thêm được chút ít về tình hình thế giới này.
Khi tận thế vừa bùng phát, đúng là hỗn loạn vô cùng. Ban đầu, số người bị biến thành tang thi không nhiều.
Nhưng chính vì quá đột ngột, nên không ít người bị cắn hoặc bị tấn công trong lúc không đề phòng, rồi sau đó cũng bị biến thành tang thi.
Lúc đó thật sự rất hỗn loạn. Có người thì hoảng loạn đến mức không thể phản kháng gì, có người thì lại thừa cơ trục lợi.
Sự hỗn loạn ấy kéo dài suốt một thời gian. Vô số cơ sở vật chất bị phá hủy, tổn thất không thể cứu vãn, dù sau đó chính phủ có lập ra căn cứ sống sót đi chăng nữa thì cũng không thể bù đắp được.
“Bây giờ đất đai bị virus tang thi nhiễm nặng, nguồn nước cũng có chỗ bị nhiễm, trồng trọt ngày càng khó khăn.”
“Chưa kể một số thực vật bắt đầu biến dị. Có cái biến thành thực vật tang thi, có cái thành dị thực vật, ăn vào là chết.”
“Giờ lương thực là thứ quý giá nhất rồi." Một thành viên đội Phong Hành không nhịn được lên tiếng cảm thán.
“Lần trước tôi mua một cái bánh mì hết tận mười sáu viên tinh hạch! Đúng là cắt cổ!" Vừa nói, người đó vừa cắn một miếng bánh mì sandwich đầy tức tối.
Cái bánh mì đó còn là loại sản xuất công nghiệp, vị thì bình thường, hơn nữa đã để tới hai năm, hạn sử dụng sớm đã hết từ lâu.
Vậy mà người bán vẫn vặt anh ta tới mười sáu viên tinh hạch cấp 1, khiến anh đau xót không thôi.
Nhưng không còn cách nào, đã rất lâu rồi anh không được ăn bánh mì, nên mới liều một phen để thoả nỗi thèm.
Nghe họ kể, Ôn Tửu cũng cảm thấy… thật sự quá vất vả.
Dù đã bước sang thế kỷ 22, khoa học công nghệ rất phát triển, nhưng giữa tận thế, họ vẫn không thể dễ dàng có được thức ăn.
May mà cô, dù có bị đưa đến thế giới tận thế, vẫn còn hệ thống khách sạn làm chỗ dựa.
Ôn Tửu thầm nghĩ mình đúng là không có khả năng chịu khổ. Dù không phải được nuông chiều từ nhỏ, nhưng cô chưa từng nếm qua cực khổ.
Nếu không có chỗ dựa mà bị ném vào tận thế thế này… cô tuyệt đối không chấp nhận nổi.
Nghĩ tới đây, Ôn Tửu lại nảy ra ý định… lôi hệ thống ra đánh một trận.
Đang yên đang lành không hiểu vì sao lại bị kéo đến tận thế?
Cô sống yên ổn ở thời bình không tốt à? Dù trước kia cũng từng đến tận thế, nhưng chỉ là đến một hai ngày rồi quay lại cuộc sống quen thuộc. Giờ thì phải ở đây lâu dài, muốn về cũng chẳng được.
Ôn Tửu vẫn nhớ rõ nhiệm vụ hệ thống giao, chỉ cần một lần nữa nâng cấp khách sạn lên cấp tối đa, cô có thể quay về thế giới ban đầu.
Thế nhưng giờ đây, trong lòng cô chỉ thấy bực bội và buồn bực không thể phát tiết…
(Hết chương)
Sau khi đội Phong Hành tiêu diệt được kha khá tang thi, cả nhóm kéo đến khách sạn thì đúng lúc Ôn Tửu cũng vừa quay lại.
Lúc này cô đang ngồi phía sau quầy lễ tân, ăn bánh mì sandwich do Hạ Túy làm. Nói thật, dù đã ăn rất lâu rồi, nhưng đồ Hạ Túy làm cô chưa bao giờ thấy ngán.
Chỉ là món bánh mì sandwich đơn giản thôi mà, cô vẫn ăn ngon lành như thường.
Vì… nó quá ngon.
Khi nhóm Lục Lăng Phong đến nơi, cảnh tượng đầu tiên họ thấy chính là Ôn Tửu đang ngồi nhai bánh mì sandwich một cách say mê.
Dáng vẻ ăn uống của cô, trong mắt nhóm người vừa gϊếŧ chóc trở về, lại trở nên vô cùng… quyến rũ.
Các thành viên đội Phong Hành nhìn chằm chằm vào cái bánh mì sandwich trên tay cô, người nào người nấy đều nuốt nước bọt “ực” một cái.
“Chào mừng quý khách đến với Khách sạn Ôn Tửu." Trong lúc mọi người còn đang chăm chú nhìn Ôn Tửu ăn, Hạ Túy mỉm cười bước ra tiếp khách.
Hiện tại, khách sạn chỉ có hai người là Ôn Tửu và Hạ Túy làm việc, nên lúc Ôn Tửu bận thì dĩ nhiên Hạ Túy sẽ là người tiếp đón khách hàng.
Lục Lăng Phong nhìn về phía Hạ Túy, có phần bất ngờ vì nhân viên của khách sạn này ai cũng… quá nổi bật.
Đặc biệt là Hạ Túy, gương mặt kia quả thật là “cực phẩm”.
“Nghe nói ở đây mở khách sạn, chưa cho thuê phòng nhưng có bán đồ ăn?" Lục Lăng Phong lên tiếng.
“Đúng vậy.” Lục Lăng Phong gật đầu, chỉ ra ngoài cửa: "Nghe nói khách sạn của các anh có thể dùng tinh hạch và xác tang thi để đổi lấy điểm mua đồ, bọn tôi có mang theo.”
Hạ Túy gật đầu: “Vậy mời các vị ghi danh thông tin trước, sau khi nhận được thẻ thân phận thì mới tiến hành đổi điểm được.”
“Được thôi." Lục Lăng Phong không có ý kiến gì, dẫn các đội viên theo Hạ Túy đi làm thủ tục ghi danh, rất nhanh đã nhận được thẻ.
Lục Lăng Phong nhìn tấm thẻ trong tay, lật tới lật lui cũng chẳng thấy điểm gì đặc biệt, liền ra ngoài trước để đổi đống tang thi họ mang theo thành điểm.
Đổi điểm xong quay lại nhà ăn, thấy Hạ Túy làm ra từng chiếc bánh mì sandwich nóng hổi, cả đám chẳng buồn nói gì, chỉ biết vùi đầu vào ăn.
Phải biết rằng trên thị trường bây giờ, một cái bánh mì bình thường cũng phải mấy cái, thậm chí hơn chục viên tinh hạch mới mua nổi, mà đôi khi có tiền cũng chẳng mua được.
Tận thế đã kéo dài hai năm rồi, thực phẩm ngày càng khan hiếm.
Thời buổi này, hầu hết mọi người chỉ lo làm sao sống sót, chuyện trồng trọt gần như bị bỏ bê.
Cho dù có người muốn trồng trọt đi nữa, thì cũng chẳng có cách nào chế biến ra bánh mì, vì sản xuất lương thực đã hoàn toàn ngưng trệ. Muốn ăn bánh mì, đúng là khó như lên trời.
Vậy mà ở đây, một viên tinh hạch cấp 1 lại đổi được tới mười cái bánh mì sandwich! Lời to rồi còn gì!
“Chúng tôi muốn mua nhiều bánh mì, toàn bộ điểm đều dùng để mua hết.”
Hạ Túy không phản đối gì. Dù sao nguyên liệu làm bánh mì rất dồi dào, còn anh thì vốn có tu vi hóa thần kỳ, làm bao nhiêu cái cũng không thấy mệt.
Sau khi ăn xong, Ôn Tửu nhìn về phía nhóm người mới tới, hỏi họ làm sao biết được khách sạn của mình.
“À, là Tạ Vũ Lam nói cho bọn tôi biết." Lục Lăng Phong đáp thẳng, không ngại nhắc đến Tạ Vũ Lam: "Hắn cũng không giấu gì, nói thẳng rằng ở đây có nhận tinh hạch và xác tang thi, còn bán đồ ăn ngon, thế là bọn tôi tới luôn.”
“Các người không biết đâu, thời buổi bây giờ kiếm được đồ ăn khó thế nào. Có một nơi như thế này bán đồ ăn, chúng tôi mừng không để đâu cho hết.”
“Đặc biệt là… chỉ cần tang thi là có thể đổi được cả đống đồ ăn. Quá hời rồi còn gì!”
Ôn Tửu yên lặng nghe Lục Lăng Phong kể, cũng hiểu thêm được chút ít về tình hình thế giới này.
Khi tận thế vừa bùng phát, đúng là hỗn loạn vô cùng. Ban đầu, số người bị biến thành tang thi không nhiều.
Nhưng chính vì quá đột ngột, nên không ít người bị cắn hoặc bị tấn công trong lúc không đề phòng, rồi sau đó cũng bị biến thành tang thi.
Lúc đó thật sự rất hỗn loạn. Có người thì hoảng loạn đến mức không thể phản kháng gì, có người thì lại thừa cơ trục lợi.
Sự hỗn loạn ấy kéo dài suốt một thời gian. Vô số cơ sở vật chất bị phá hủy, tổn thất không thể cứu vãn, dù sau đó chính phủ có lập ra căn cứ sống sót đi chăng nữa thì cũng không thể bù đắp được.
“Bây giờ đất đai bị virus tang thi nhiễm nặng, nguồn nước cũng có chỗ bị nhiễm, trồng trọt ngày càng khó khăn.”
“Chưa kể một số thực vật bắt đầu biến dị. Có cái biến thành thực vật tang thi, có cái thành dị thực vật, ăn vào là chết.”
“Giờ lương thực là thứ quý giá nhất rồi." Một thành viên đội Phong Hành không nhịn được lên tiếng cảm thán.
“Lần trước tôi mua một cái bánh mì hết tận mười sáu viên tinh hạch! Đúng là cắt cổ!" Vừa nói, người đó vừa cắn một miếng bánh mì sandwich đầy tức tối.
Cái bánh mì đó còn là loại sản xuất công nghiệp, vị thì bình thường, hơn nữa đã để tới hai năm, hạn sử dụng sớm đã hết từ lâu.
Vậy mà người bán vẫn vặt anh ta tới mười sáu viên tinh hạch cấp 1, khiến anh đau xót không thôi.
Nhưng không còn cách nào, đã rất lâu rồi anh không được ăn bánh mì, nên mới liều một phen để thoả nỗi thèm.
Nghe họ kể, Ôn Tửu cũng cảm thấy… thật sự quá vất vả.
Dù đã bước sang thế kỷ 22, khoa học công nghệ rất phát triển, nhưng giữa tận thế, họ vẫn không thể dễ dàng có được thức ăn.
May mà cô, dù có bị đưa đến thế giới tận thế, vẫn còn hệ thống khách sạn làm chỗ dựa.
Ôn Tửu thầm nghĩ mình đúng là không có khả năng chịu khổ. Dù không phải được nuông chiều từ nhỏ, nhưng cô chưa từng nếm qua cực khổ.
Nếu không có chỗ dựa mà bị ném vào tận thế thế này… cô tuyệt đối không chấp nhận nổi.
Nghĩ tới đây, Ôn Tửu lại nảy ra ý định… lôi hệ thống ra đánh một trận.
Đang yên đang lành không hiểu vì sao lại bị kéo đến tận thế?
Cô sống yên ổn ở thời bình không tốt à? Dù trước kia cũng từng đến tận thế, nhưng chỉ là đến một hai ngày rồi quay lại cuộc sống quen thuộc. Giờ thì phải ở đây lâu dài, muốn về cũng chẳng được.
Ôn Tửu vẫn nhớ rõ nhiệm vụ hệ thống giao, chỉ cần một lần nữa nâng cấp khách sạn lên cấp tối đa, cô có thể quay về thế giới ban đầu.
Thế nhưng giờ đây, trong lòng cô chỉ thấy bực bội và buồn bực không thể phát tiết…
(Hết chương)
4
0
4 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
