TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 21: Diệt Trừ Diêu Phi Khởi

Mặc dù giờ đã là thời mạt thế, nhiều loài động vật cũng dần biến dị, khiến con người cứ nhìn thấy sinh vật to lớn là tim lại khẽ run.

Nhưng… đó không bao gồm gấu trúc.

Con người thật sự rất yêu thích loài gấu trúc, đặc biệt là người Hoa, tình cảm ấy dường như đã in sâu vào máu thịt.

Sự xuất hiện của Viên Nhị Viên khiến khách trong khách sạn vui mừng khôn xiết, ai nấy đều thích lại gần nó trò chuyện.

Một con gấu trúc robot vừa dễ thương tròn vo, lại biết nói tiếng người, hỏi ai mà không yêu cho được?

Dù sao thì người bên căn cứ phía Nam cũng rất thích Viên Nhị Viên.

“Chị chủ ơi, bọn em tới mua đồ đây!" Vừa bước vào khách sạn, Tạ Vũ Nguyễn đã niềm nở chào hỏi Trần Ôn Tửu.

Tất nhiên cô cũng không quên chào hỏi Viên Nhị Viên, cô cũng là fan cứng của con gấu trúc này mà!

Trần Ôn Tửu liếc nhìn đội của Tạ Vũ Nguyễn, lần này có vẻ mang theo mấy dị năng giả không gian khá mạnh, chắc là định tích trữ một đợt thực phẩm lớn.

“Các em sắp xuất phát à?" Trần Ôn Tửu hỏi.

“Vâng ạ," Tạ Vũ Nguyễn gật đầu: "Chắc chị cũng nghe Tô Yến kể rồi, bên chỗ bọn em có người làm chuyện vô cùng ác độc đúng không?”

Trần Ôn Tửu gật đầu.

Dù sao thì Quỳnh Nam cũng là quê hương của cô, bên đó có người làm ra chuyện thất đức như vậy, cô sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Trần Ôn Tửu mỉm cười: “Các em sắp đến căn cứ người sống sót ở Quỳnh Nam hỗ trợ à?”

“Vâng ạ." Tạ Vũ Nguyễn lại gật đầu.

“Vất vả cho mọi người rồi.”

Trần Ôn Tửu bỏ tiền túi ra hỗ trợ một ít đồ ăn cho phía căn cứ Nam Phương, đồng thời cũng gửi một số lượng lớn lương thực cho bên căn cứ Vân Đình.

Toàn bộ chi phí đều được trừ từ tài khoản cá nhân của cô.

Chỉ hy vọng người bên căn cứ Nam Phương đi nhanh một chút, để thiệt hại bên Quỳnh Nam không quá nặng nề.

Trần Ôn Tửu cau mày. Cô cũng rất muốn giúp đỡ quê mình, nhưng hệ thống lại quy định cô không được can thiệp quá mức.

Dù hiện tại cô vẫn thường ra ngoài diệt tang thi, nhưng cũng chỉ được tính là hoạt động nhỏ lẻ mà thôi.

Nếu cô bỏ mặc khách sạn, trực tiếp đến Quỳnh Nam xử lý cái tên khốn nạn dám ỷ thế hϊếp người, còn đem con người cho thú biến dị ăn thịt kia, thì sẽ bị tính là can thiệp vượt mức.

Cô chỉ có thể hy vọng người căn cứ Nam Phương đến kịp thời mà thôi.



Phía Nam Phương nhanh chóng chuẩn bị xuất phát, vì họ có sẵn phi cơ cỡ lớn.

Lần trước Tô Yến và mọi người phải nhờ các dị năng giả không gian phối hợp ném họ vượt qua eo biển là vì lúc đó phi cơ, phi xa đều hỏng hoặc bị căn cứ của tên khốn kia chiếm mất, nên họ không thể sử dụng phương tiện.

Giờ căn cứ Nam Phương phải đi cứu viện Vân Đình và các căn cứ còn lại ở Quỳnh Nam, dĩ nhiên phải dùng phi cơ cỡ lớn.

Cũng may từ Nam Phương bay đến Vân Đình không quá xa, chỉ cần tăng cường cảnh giới là có thể chống đỡ được những loài chim hay côn trùng biến dị quấy phá trên đường.

Từ sau mạt thế, đám chim, dơi, côn trùng biến dị đó coi bầu trời như lãnh địa riêng của mình, hễ loài người dám bay lên là bị tấn công.

Nhưng lần này đi cứu người, không còn cách nào khác.

Trên phi cơ đến căn cứ Vân Đình, Quỳnh Nam.

Tô Yến, Đồ Dao và Toàn Phong nhìn ra cửa sổ, ngắm bầu trời bên ngoài, những tòa nhà cao tầng dần bị bỏ lại phía sau, trong lòng thầm cầu mong quê hương vẫn còn ổn.

“Yên tâm đi, mấy kiện hàng chúng ta gửi họ đều đã nhận được, chắc không đến nỗi nào đâu." Toàn Phong an ủi hai đồng đội nữ.

“Dù là vậy, nhưng chắc chắn họ cũng không sống dễ dàng gì." Tô Yến nhíu mày.

“Hy vọng thủ lĩnh căn cứ đó có thể cầm cự nổi, cái tên Diêu Phi Khởi kia đúng là đáng chết ngàn lần." Tô Yến nghiến răng mắng.

Cái kẻ muốn thống nhất cả đảo Quỳnh, mộng làm vua làm chúa, còn nuôi một con thú biến dị chuyên ăn thịt người đó, chính là Diêu Phi Khởi.

Nghe nói trước mạt thế chỉ là tên côn đồ vô công rồi nghề, ngoài ba mươi vẫn chưa có nghề ngỗng gì, chỉ sống mòn qua ngày.

Mạt thế xảy ra, hắn cũng chẳng thức tỉnh dị năng ngay, mà lại dựa vào một con chó đất biến dị làm chỗ dựa, ráng sống sót.

Về sau hắn thức tỉnh dị năng, lại càng thân thiết với con chó đất ăn thịt người kia.

Không ai ngờ chỉ trong chưa đầy nửa năm, hắn và con chó đó đã càn quét gần hết cả đảo Quỳnh Nam, hầu như san bằng các căn cứ người sống sót.

“Diêu Phi Khởi nhất định sẽ phải trả giá." Đồ Dao nắm lấy tay Tô Yến, quả quyết nói.

Lúc ba người Quỳnh Nam trò chuyện, bên phía Nam Phương thì đang mở cuộc họp bàn cách chiến đấu và cứu viện hiệu quả nhất.

“Tên Diêu Phi Khởi giờ đã gần đạt cấp 2 rồi, không biết lúc nào lại đột phá lên cấp 3 nữa. Còn con chó biến dị bên cạnh hắn thì đã cấp 3, sắp lên cấp 4 rồi, không dễ đối phó đâu." Tạ Vũ Phi nhíu mày nói.

“Đáng ngại nhất vẫn là con chó đó, nó từng ăn thịt người, nên lúc chiến đấu phải rất cẩn thận, chẳng khác gì đυ.ng phải tang thi cả.”

“Còn nữa, nếu tiêu diệt được Diêu Phi Khởi và con thú kia, thì việc xử lý tình hình sau đó ở Quỳnh Nam phải làm sao?" Có người đặt câu hỏi.

Lục Lăng Phong nháy mắt: “Ha, chúng ta chỉ đi cứu viện thôi, còn chuyện tái thiết thì để người bên Quỳnh Nam lo đi.”

Tuy có chú là trưởng căn cứ, cha lại làm chính trị, nhưng Lục Lăng Phong là kiểu người rất lười dính dáng đến chuyện rắc rối.

Anh ta chỉ thích đánh nhau, còn mấy chuyện đau đầu xin miễn bàn.

Tạ Vũ Phi không thèm nhìn Lục Lăng Phong, ném cho anh ta ánh mắt xem thường, rồi quay sang trao đổi kế hoạch tác chiến với đội trưởng các nhóm dị năng khác.

Trên đường đi, mọi người liên tục thảo luận kế hoạch chiến đấu.

Không lâu sau, phi cơ đã tiến vào đảo Quỳnh, bay thẳng đến căn cứ Vân Đình.

Diêu Phi Khởi đang bao vây căn cứ Vân Đình, nhìn thấy phi cơ từ xa còn tưởng là loại thường hay tới giao hàng như trước.

Nhưng ngay sau đó hắn liền cảm thấy không ổn, cái phi cơ này to quá, trông như loại chở người!

“Ê! Cái thằng gọi là Diêu Phi Khởi kia, ông đây tới lấy mạng chó nhà mày đây...!”

Diêu Phi Khởi còn chưa kịp nổi giận, đã bị mấy lưỡi gió sắc bén xé gió lao thẳng tới mặt. Hắn giật nảy mình, vội né tránh theo phản xạ.

Việc hắn có thể gần như xóa sổ cả đảo Quỳnh Nam chỉ trong nửa năm cho thấy hắn tuyệt đối không phải hạng vô dụng.

Đòn tấn công của Lục Lăng Phong tuy nhanh và mạnh, nhưng không gây ra chút tổn thương nào, đến cả quần áo của hắn cũng chẳng bị xước.

“Chậc, đúng là có bản lĩnh thật." Lục Lăng Phong thấy đòn tấn công không hiệu quả, hơi khó chịu nói.

“Dù sao cũng là nhân vật tiếng tăm, tuy không phải thứ tốt lành gì, nhưng nếu không có thực lực, thì làm sao có được vị trí như hôm nay?" Tạ Vũ Phi vừa nhảy khỏi phi cơ vừa nói.

“Hê hê." Ai đó khẽ cười.

“Cẩn thận chút đi!" Mấy người khác cũng lần lượt nhảy xuống đứng cạnh Lục Lăng Phong và Tạ Vũ Phi, không quên nhắc nhở: “Đừng vì mải cãi nhau mà để bị tên kia phản đòn đấy!”

(Hết chương)

4

0

4 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.