0 chữ
Chương 4
Chương 11: Thành Viên Bị Thương
Khi nghe chồng nói vậy, lúc quay lại thấy anh cười rạng rỡ, Vân Thanh Nguyệt vẫn còn hơi ngơ ngác:
“Có đồ ăn ngon hả? Anh lại mua được gì thế?”
Bây giờ phần lớn mọi người chỉ ăn được dung dịch dinh dưỡng hoặc viên nén dinh dưỡng, mùi vị thế nào thì không dám bàn, nhưng ít ra có thể làm người ta no.
Tuy nhiên, giá thành của dung dịch và viên nén dinh dưỡng cũng khá cao, người thường chưa chắc đã đủ tiền ăn thường xuyên.
Còn những món ăn khác thì càng đắt đỏ hơn nữa.
Hiện giờ, Vân Thanh Nguyệt đang dẫn theo một nhóm người đi tìm cách xoay xở đồ ăn và các vật phẩm khác.
Cô là nhân viên hậu cần của căn cứ Nam Phương.
Dù năng lực của Vân Thanh Nguyệt khá nổi bật, nhưng người đứng đầu bộ phận hậu cần lại không phải cô.
Cô chỉ là một trưởng ban mà thôi.
Bởi vì người có năng lực đâu phải chỉ mình bà, bà không thể vì là vợ của chủ căn cứ mà chen ghế người giỏi hơn để lên làm sếp.
Nói lan man rồi.
Trong thời mạt thế, thức ăn là thứ vô cùng quý giá, nhất là món nào ngon miệng nữa thì càng khó kiếm.
Làm việc trong hậu cần nên Vân Thanh Nguyệt càng hiểu rõ điều này.
Nghe chồng nói có đồ ăn ngon, bà không khỏi ngạc nhiên.
“Đây này, là sandwich do đội Phi Lam và đội Phong Hành mang về.” Lục Trường Huy lấy mấy cái sandwich đưa cho cô:
“Nếm thử đi, ngon thật sự luôn, còn ngon hơn cả mấy món chúng ta từng ăn ở nhà hàng sang trước tận thế ấy.”
Nhìn những chiếc sandwich vẫn còn hơi ấm, hương thơm lan nhẹ khắp không gian, Vân Thanh Nguyệt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Bà nhìn ông:
“Anh ăn rồi à?”
“Rồi.” Lục Trường Huy gật đầu:
“Em ăn thử đi.”
Vân Thanh Nguyệt cũng không khách sáo, cầm lấy một miếng cắn thử, lập tức cảm nhận được lớp bánh mềm mại, trứng ốp mịn màng, thịt nguội thơm lừng, cộng thêm vị thanh mát của cà chua và rau xà lách.
Ngon quá thể!
Vừa ăn bà vừa xuýt xoa khen ngợi, quả nhiên chồng bà không nói sai, sandwich này đúng là quá ngon, thậm chí còn ngon hơn cả những gì họ từng ăn khi hẹn hò thời trước mạt thế.
Lục Trường Huy nhìn vợ ăn mà ánh mắt đầy trìu mến, rồi ông cũng cầm thêm một cái nữa ăn cùng.
Tổng cộng có năm cái, ông chỉ ăn một, còn lại đều nhường cho vợ.
Còn con gái họ thì sao ư?
Con bé đang theo anh họ tham gia một đội dị năng, có thể sang đó ăn ké rồi, đâu cần tranh phần sandwich ít ỏi này với bố mẹ.
“Cái sandwich này ở đâu mà ra thế?”
Ăn xong rồi, dù vẫn còn thòm thèm nhưng Vân Thanh Nguyệt đã lấy lại lý trí, hỏi rõ nguồn gốc.
Lục Trường Huy kể cho bà nghe về khách sạn của Ôn Tửu, tiện thể nhắc bà là người làm hậu cần, có thể tìm cách sang đó mua đồ ăn.
Vân Thanh Nguyệt tất nhiên hiểu rõ sự xuất hiện của khách sạn đó có ý nghĩa lớn thế nào với căn cứ. Bà thầm nghĩ lúc nào đó sẽ dẫn người đến xem thử.
Khách sạn của Ôn Tửu cách căn cứ chỉ chừng hai, ba chục cây số, bà dẫn người ra ngoài, dù không có dị năng thì cũng chẳng nguy hiểm gì lắm.
…
“Bình Xuyên!”
Mộ Lan Lan hét lên khi thấy chồng mình bị dây leo của thực vật biến dị đâm trúng.
“Chị Lan, chị bình tĩnh đã!”
Tạ Vũ Nguyễn vội ngăn Mộ Lan Lan đang kích động:
“Chị, cẩn thận một chút, bên này còn tang thi đấy!”
Mộ Lan Lan biết lúc này có kích động cũng chẳng giúp được gì. Nhìn thấy mấy đồng đội đã đến gần chồng, cô mới thở phào nhẹ nhõm phần nào.
Cô nghiến răng nhìn chằm chằm vào cái thực vật biến dị kia, nếu không phải tại nó thì chồng cô đâu có bị thương?
Không nghiền nát nó ra từng mảnh thì sao nguôi được mối hận này!
Dưới cơn giận dữ của Mộ Lan Lan và các thành viên đội Phi Lam, cái cây biến dị cấp 2 nhanh chóng bị tiêu diệt.
Ban đầu Mộ Lan Lan còn định bảo Tạ Vũ Nguyễn đốt luôn xác nó cho hả giận, nhưng lại bị ngăn lại.
“Chị Lan, nghe nói xác thực vật biến dị có thể đổi điểm để mua đồ ăn, đốt đi thì phí lắm.”
Tạ Vũ Nguyễn khuyên nhủ.
Dù lần trước không đi cùng đội, nhưng Mộ Lan Lan cũng nghe nói về khách sạn của Ôn Tửu nên cô chịu nghe lời.
Đúng vậy, đốt thì quá lãng phí, đem đổi điểm mua đồ ăn còn tốt hơn.
Thế là cả đội Phi Lam thu dọn xác thực vật biến dị và tinh hạch, cộng thêm cả xác mấy con tang thi đã gϊếŧ trên đường, rồi cùng nhau tiến về khách sạn của Ôn Tửu.
“Chị chủ ơi, trong tiệm có đồ để băng bó không ạ? Có thuốc men gì không?”
Tạ Vũ Nguyễn vừa đến nơi đã vội hỏi Ôn Tửu.
Ôn Tửu chớp mắt.
Phòng y tế trong khách sạn cô mới vừa mở ra không bao lâu, vậy mà đã đón bệnh nhân đầu tiên rồi sao?
“Có người bị thương à?” Ôn Tửu hỏi.
Tạ Vũ Nguyễn tưởng cô lo lắng họ sẽ biến thành tang thi, vội vàng giải thích:
“Chị chủ yên tâm, đồng đội em chỉ bị thực vật biến dị đâm trúng, không bị nhiễm virus tang thi đâu ạ!”
Ôn Tửu gật đầu:
“May quá, phòng y tế mới mở cũng vừa kịp. Khách sạn chúng tôi còn có một bác sĩ rất giỏi, có thể nhờ chị ấy khám cho bạn em.”
Tạ Vũ Nguyễn mắt sáng rỡ:
“Thật ạ? Cảm ơn chị chủ nhiều lắm!”
Vết thương của Triệu Bình Xuyên cũng không phải nhẹ, tuy chưa nguy hiểm tính mạng nhưng cũng khá nặng, bị dây leo xuyên qua người.
May là đã cầm máu kịp thời, nếu không mất máu quá nhiều thì còn thảm hơn.
Lần này họ ra ngoài mà không có dị năng giả hệ Mộc là Cảnh Hoằng Thần đi cùng, nên vết thương của Triệu Bình Xuyên chưa được xử lý tử tế.
Khi Tần Hân thấy bệnh nhân, cô liền bảo người cởϊ áσ anh ta ra, cẩn thận xử lý vết thương.
Trong lúc Tần Hân đang bận rộn chăm sóc bệnh nhân, Tạ Vũ Nguyễn cũng thở phào và tranh thủ bắt chuyện với Ôn Tửu.
“Chị chủ ơi, lần này bọn em gϊếŧ được một con thực vật biến dị cấp 2 đấy.”
Tạ Vũ Nguyễn chống cằm, cười nói:
“Chị chủ, thực vật cấp 2 thì xác và tinh hạch tính điểm riêng đúng không?”
“Đúng rồi, xác thực vật tính 100 điểm, tinh hạch cũng tính 100 điểm, tổng cộng là 200 điểm nhé.”
Tạ Vũ Nguyễn chớp chớp mắt, cảm thán:
“Gần bằng giá tinh hạch của một con tang thi cấp 3 luôn ấy chứ.”
“Ừ ha.” Ôn Tửu gật đầu.
“Chị chủ ơi, nhà hàng khách sạn giờ vẫn chỉ có mỗi một món thôi hả? Chỉ có sandwich thôi sao?”
Tạ Vũ Nguyễn ngó nghiêng hỏi.
“Sao vậy? Sandwich không ngon à?” Ôn Tửu mỉm cười hỏi lại.
“Ngon chứ, sandwich ngon tuyệt luôn ấy.”
Tạ Vũ Nguyễn gật đầu cái rụp:
“Là sandwich ngon nhất em từng ăn luôn, không nói quá đâu!”
“Nhưng mà em vẫn muốn ăn thêm nhiều món khác nữa.”
Tạ Vũ Nguyễn cười ngượng:
“Em biết em hơi tham, nhưng mà em thật sự rất muốn ăn mấy món như gà rán, đồ nướng, rồi kem nữa cơ…”
(Hết chương)
“Có đồ ăn ngon hả? Anh lại mua được gì thế?”
Bây giờ phần lớn mọi người chỉ ăn được dung dịch dinh dưỡng hoặc viên nén dinh dưỡng, mùi vị thế nào thì không dám bàn, nhưng ít ra có thể làm người ta no.
Tuy nhiên, giá thành của dung dịch và viên nén dinh dưỡng cũng khá cao, người thường chưa chắc đã đủ tiền ăn thường xuyên.
Còn những món ăn khác thì càng đắt đỏ hơn nữa.
Hiện giờ, Vân Thanh Nguyệt đang dẫn theo một nhóm người đi tìm cách xoay xở đồ ăn và các vật phẩm khác.
Cô là nhân viên hậu cần của căn cứ Nam Phương.
Dù năng lực của Vân Thanh Nguyệt khá nổi bật, nhưng người đứng đầu bộ phận hậu cần lại không phải cô.
Cô chỉ là một trưởng ban mà thôi.
Nói lan man rồi.
Trong thời mạt thế, thức ăn là thứ vô cùng quý giá, nhất là món nào ngon miệng nữa thì càng khó kiếm.
Làm việc trong hậu cần nên Vân Thanh Nguyệt càng hiểu rõ điều này.
Nghe chồng nói có đồ ăn ngon, bà không khỏi ngạc nhiên.
“Đây này, là sandwich do đội Phi Lam và đội Phong Hành mang về.” Lục Trường Huy lấy mấy cái sandwich đưa cho cô:
“Nếm thử đi, ngon thật sự luôn, còn ngon hơn cả mấy món chúng ta từng ăn ở nhà hàng sang trước tận thế ấy.”
Nhìn những chiếc sandwich vẫn còn hơi ấm, hương thơm lan nhẹ khắp không gian, Vân Thanh Nguyệt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Bà nhìn ông:
“Anh ăn rồi à?”
“Rồi.” Lục Trường Huy gật đầu:
Vân Thanh Nguyệt cũng không khách sáo, cầm lấy một miếng cắn thử, lập tức cảm nhận được lớp bánh mềm mại, trứng ốp mịn màng, thịt nguội thơm lừng, cộng thêm vị thanh mát của cà chua và rau xà lách.
Ngon quá thể!
Vừa ăn bà vừa xuýt xoa khen ngợi, quả nhiên chồng bà không nói sai, sandwich này đúng là quá ngon, thậm chí còn ngon hơn cả những gì họ từng ăn khi hẹn hò thời trước mạt thế.
Lục Trường Huy nhìn vợ ăn mà ánh mắt đầy trìu mến, rồi ông cũng cầm thêm một cái nữa ăn cùng.
Tổng cộng có năm cái, ông chỉ ăn một, còn lại đều nhường cho vợ.
Còn con gái họ thì sao ư?
Con bé đang theo anh họ tham gia một đội dị năng, có thể sang đó ăn ké rồi, đâu cần tranh phần sandwich ít ỏi này với bố mẹ.
“Cái sandwich này ở đâu mà ra thế?”
Ăn xong rồi, dù vẫn còn thòm thèm nhưng Vân Thanh Nguyệt đã lấy lại lý trí, hỏi rõ nguồn gốc.
Vân Thanh Nguyệt tất nhiên hiểu rõ sự xuất hiện của khách sạn đó có ý nghĩa lớn thế nào với căn cứ. Bà thầm nghĩ lúc nào đó sẽ dẫn người đến xem thử.
Khách sạn của Ôn Tửu cách căn cứ chỉ chừng hai, ba chục cây số, bà dẫn người ra ngoài, dù không có dị năng thì cũng chẳng nguy hiểm gì lắm.
…
“Bình Xuyên!”
Mộ Lan Lan hét lên khi thấy chồng mình bị dây leo của thực vật biến dị đâm trúng.
“Chị Lan, chị bình tĩnh đã!”
Tạ Vũ Nguyễn vội ngăn Mộ Lan Lan đang kích động:
“Chị, cẩn thận một chút, bên này còn tang thi đấy!”
Mộ Lan Lan biết lúc này có kích động cũng chẳng giúp được gì. Nhìn thấy mấy đồng đội đã đến gần chồng, cô mới thở phào nhẹ nhõm phần nào.
Cô nghiến răng nhìn chằm chằm vào cái thực vật biến dị kia, nếu không phải tại nó thì chồng cô đâu có bị thương?
Không nghiền nát nó ra từng mảnh thì sao nguôi được mối hận này!
Dưới cơn giận dữ của Mộ Lan Lan và các thành viên đội Phi Lam, cái cây biến dị cấp 2 nhanh chóng bị tiêu diệt.
Ban đầu Mộ Lan Lan còn định bảo Tạ Vũ Nguyễn đốt luôn xác nó cho hả giận, nhưng lại bị ngăn lại.
“Chị Lan, nghe nói xác thực vật biến dị có thể đổi điểm để mua đồ ăn, đốt đi thì phí lắm.”
Tạ Vũ Nguyễn khuyên nhủ.
Dù lần trước không đi cùng đội, nhưng Mộ Lan Lan cũng nghe nói về khách sạn của Ôn Tửu nên cô chịu nghe lời.
Đúng vậy, đốt thì quá lãng phí, đem đổi điểm mua đồ ăn còn tốt hơn.
Thế là cả đội Phi Lam thu dọn xác thực vật biến dị và tinh hạch, cộng thêm cả xác mấy con tang thi đã gϊếŧ trên đường, rồi cùng nhau tiến về khách sạn của Ôn Tửu.
“Chị chủ ơi, trong tiệm có đồ để băng bó không ạ? Có thuốc men gì không?”
Tạ Vũ Nguyễn vừa đến nơi đã vội hỏi Ôn Tửu.
Ôn Tửu chớp mắt.
Phòng y tế trong khách sạn cô mới vừa mở ra không bao lâu, vậy mà đã đón bệnh nhân đầu tiên rồi sao?
“Có người bị thương à?” Ôn Tửu hỏi.
Tạ Vũ Nguyễn tưởng cô lo lắng họ sẽ biến thành tang thi, vội vàng giải thích:
“Chị chủ yên tâm, đồng đội em chỉ bị thực vật biến dị đâm trúng, không bị nhiễm virus tang thi đâu ạ!”
Ôn Tửu gật đầu:
“May quá, phòng y tế mới mở cũng vừa kịp. Khách sạn chúng tôi còn có một bác sĩ rất giỏi, có thể nhờ chị ấy khám cho bạn em.”
Tạ Vũ Nguyễn mắt sáng rỡ:
“Thật ạ? Cảm ơn chị chủ nhiều lắm!”
Vết thương của Triệu Bình Xuyên cũng không phải nhẹ, tuy chưa nguy hiểm tính mạng nhưng cũng khá nặng, bị dây leo xuyên qua người.
May là đã cầm máu kịp thời, nếu không mất máu quá nhiều thì còn thảm hơn.
Lần này họ ra ngoài mà không có dị năng giả hệ Mộc là Cảnh Hoằng Thần đi cùng, nên vết thương của Triệu Bình Xuyên chưa được xử lý tử tế.
Khi Tần Hân thấy bệnh nhân, cô liền bảo người cởϊ áσ anh ta ra, cẩn thận xử lý vết thương.
Trong lúc Tần Hân đang bận rộn chăm sóc bệnh nhân, Tạ Vũ Nguyễn cũng thở phào và tranh thủ bắt chuyện với Ôn Tửu.
“Chị chủ ơi, lần này bọn em gϊếŧ được một con thực vật biến dị cấp 2 đấy.”
Tạ Vũ Nguyễn chống cằm, cười nói:
“Chị chủ, thực vật cấp 2 thì xác và tinh hạch tính điểm riêng đúng không?”
“Đúng rồi, xác thực vật tính 100 điểm, tinh hạch cũng tính 100 điểm, tổng cộng là 200 điểm nhé.”
Tạ Vũ Nguyễn chớp chớp mắt, cảm thán:
“Gần bằng giá tinh hạch của một con tang thi cấp 3 luôn ấy chứ.”
“Ừ ha.” Ôn Tửu gật đầu.
“Chị chủ ơi, nhà hàng khách sạn giờ vẫn chỉ có mỗi một món thôi hả? Chỉ có sandwich thôi sao?”
Tạ Vũ Nguyễn ngó nghiêng hỏi.
“Sao vậy? Sandwich không ngon à?” Ôn Tửu mỉm cười hỏi lại.
“Ngon chứ, sandwich ngon tuyệt luôn ấy.”
Tạ Vũ Nguyễn gật đầu cái rụp:
“Là sandwich ngon nhất em từng ăn luôn, không nói quá đâu!”
“Nhưng mà em vẫn muốn ăn thêm nhiều món khác nữa.”
Tạ Vũ Nguyễn cười ngượng:
“Em biết em hơi tham, nhưng mà em thật sự rất muốn ăn mấy món như gà rán, đồ nướng, rồi kem nữa cơ…”
(Hết chương)
4
0
4 tuần trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
