0 chữ
Chương 2
Chương 1: Lần Đầu Đến Tận Thế
Ngày 28 tháng 11 năm 2099, thiên thạch rơi xuống.
Ngày 17 tháng 12 năm 2099, ca nhiễm đầu tiên xuất hiện.
Ngày 7 tháng 1 năm 2100, virus thây ma bùng phát.
...
Ngày 1 tháng 3 năm 2102, đã hai năm kể từ khi tận thế bắt đầu. Những con phố từng sầm uất, náo nhiệt giờ chẳng còn bóng người, chỉ lác đác vài con thây ma lờ đờ đi lại.
Bầu trời xám xịt đến nỗi chẳng thể lọt nổi một tia nắng. Người ta gần như đã quên mất ánh mặt trời trông như thế nào, cảm giác khi được nắng ấm rọi lên người là ra sao.
Từ sau nửa năm kể từ ngày tận thế ập đến, bầu trời chưa từng sáng lại. Dần dà, con người cũng quen với cái thế giới mù mịt, âm u và tăm tối như vậy.
Khu vực phía Nam, thành phố F.
Trong một thành phố yên ắng, bỗng vang lên những tiếng chửi rủa đầy khó chịu. Giọng nói ấy phát ra một tràng những câu cần được “bíp” vì quá thô tục.
Dưới tầng trệt của một toà nhà cao tầm 8 tầng, một cô gái trẻ chừng hai mươi mấy tuổi đang đứng đó, miệng không ngừng làu bàu.
Trên người cô là bộ đồ sạch sẽ, khuôn mặt cũng tinh tươm, chẳng chút bụi bẩn hay tiều tụy. Cô trông hệt như một cô gái thời bình, bình thường, nhẹ nhàng, thảnh thơi.
“Đang yên đang lành lại quăng tôi vào cái tận thế chết tiệt này làm gì cơ chứ?" Trần Ôn Tửu tức đến phát điên.
Cô cứ tưởng rằng sau khi nâng cấp khách sạn của mình lên cấp tối đa, thì có thể sống cuộc đời ung dung hưởng thụ, ăn chơi chờ ngày hết tuổi thọ.
Vậy mà hay ghê, cái hệ thống khách sạn chết tiệt lại ném cô vào thế giới tận thế rồi.
Tận thế đó!
Chính là cái tận thế mà trước kia cô chỉ nhìn thấy một con thây ma cấp thấp thôi cũng sợ đến mất ngủ mấy đêm liền!
Trần Ôn Tửu nghiến răng nghiến lợi!
Nếu hệ thống này có thực thể, có cảm xúc thì cô nhất định sẽ lôi nó ra mà đánh cho một trận nên thân, bằng không thật sự không nuốt trôi được cục tức này.
Lúc trước cô còn sống trong thời đại hòa bình, nhàn nhã mở khách sạn, không cần đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào. Hệ thống lại cung cấp đủ mọi loại vật tư, giúp cuộc sống của cô sung túc chẳng thiếu thứ gì.
Chưa kể, từ lúc tu luyện cùng Hạ Túy, thể trạng cô cải thiện rõ rệt, tuổi thọ cũng được kéo dài. Cuộc sống đúng nghĩa “chill” và tự tại.
Vậy mà cái hệ thống trời đánh kia lại không muốn cô sống yên ổn, đùng một cái ném thẳng cô vào tận thế, nơi đâu đâu cũng là hiểm họa rình rập.
“Đinh đông...”
Khi Trần Ôn Tửu vẫn còn đang làu bàu mắng chửi, âm thanh thông báo quen thuộc của hệ thống bất ngờ vang lên.
Cô giận dữ mở bảng thông tin lên xem.
[Kính gửi Quản lý khách sạn thân mến: Hệ thống khách sạn sẽ bắt đầu khởi tạo lại...]
“Khởi cái đầu ông nội nhà mày ấy!" Cô chửi thẳng vào mặt hệ thống.
Cô đã cực khổ bao lâu mới nâng cấp được khách sạn lên max level, bây giờ lại bị đưa về vạch xuất phát là sao hả?
Khởi tạo lại? Tức là những thứ cô từng mở khóa như toàn bộ phòng nghỉ ở tòa chính, phòng tắm lớn, rạp chiếu phim, phòng game, vườn hoa rộng lớn, vườn cây ăn quả,... tất cả đều biến mất?
Vậy thì lợi ích của cô đâu?
Cô được cái gì chứ?
Trần Ôn Tửu tức đến nghẹt thở. Bao công sức vất vả đổ sông đổ biển, cuối cùng đổi lại được cái gì?
“Ờ... khoan đã..." Sau một hồi chửi sả láng, cô bắt đầu bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ một chút.
Hình như cô cũng thu được không ít.
Từ lúc cô ký kết với hệ thống khách sạn này, cô đã kiếm được một khoản kha khá, mua không biết bao nhiêu đồ tốt cho gia đình. Rồi còn lấy được đủ thứ quý hiếm từ những thế giới khác, giúp ích không nhỏ cho xã hội ở thế giới cô sống.
Bản thân cô cũng không tệ, thân thể khỏe mạnh, tu thành tu sĩ, tu vi cũng không đến nỗi kém.
“Ơ?" Cô chú ý tới một chi tiết trong tin nhắn, hệ thống ghi rằng điều kiện để khởi tạo lại là tu vi của chủ khách sạn, tức là cô, sẽ được nâng lên hóa thần kỳ?
Theo những gì cô từng tìm hiểu từ Hạ Túy, thì cảnh giới tu luyện bắt đầu từ Luyện Khí, sau đó là Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh và tiếp theo chính là Hóa Thần.
Dù phía sau còn Xuất Khiếu, Đại Thừa và Độ Kiếp, nhưng với một người mới tu luyện như cô, lại không có thiên phú gì nổi bật, có thể đạt tới Hóa Thần kỳ ở tuổi này đã là quá giỏi rồi.
Nếu thế thì... không giận nữa.
Trần Ôn Tửu hí hửng nhấn nút "xác nhận" lập tức cảm nhận được tu vi của mình tăng vọt.
Cô không rõ cảm giác cụ thể của cảnh giới Hóa Thần là gì, nhưng cô biết chắc một điều, mình rất mạnh!
Và sau khi tu vi tăng, hệ thống bắt đầu khởi tạo lại. Căn nhà cũ nát trước mắt nhanh chóng thay đổi, trở nên xám xịt, tồi tàn, thậm chí còn tệ hơn lúc cô mới lần đầu kết nối hệ thống.
Bởi lẽ trước kia, khi về quê mở khách sạn, căn nhà đó được cô sửa sang lại rất mới và sạch sẽ.
Còn cái tòa nhà này?
Là một công trình cũ kỹ 8 tầng đã bị bỏ hoang suốt 2 năm trời rồi đấy!
Nó bị bỏ hoang vì quá thấp, không có hệ thống bảo vệ, không chống nổi bọn thây ma.
Nhưng bây giờ thì khác.
Hệ thống đã kết nối, và nó trở thành tòa nhà chính của khách sạn.
Trần Ôn Tửu ngồi chờ bên quầy lễ tân, sau khoảng hơn nửa tiếng, quá trình khởi tạo kết thúc.
Cô kiểm tra máy tính ở quầy, phát hiện tuy hệ thống có khởi tạo lại, nhưng không phải tất cả các cơ sở vật chất đều bị xóa sổ.
Dù vậy, mọi thứ giờ đã khác xưa rất nhiều.
Phòng nghỉ vốn đặt ở tầng 1 thì giờ bị dời lên tầng 2. Tầng 1 giờ chỉ còn nhà ăn, thêm vào đó là phòng y tế và một cái... trạm giao hàng?
Nhìn thấy chữ "trạm giao hàng" Trần Ôn Tửu suýt bật thốt:
“Cái gì cơ? Tận thế còn cần giao hàng á?”
Nhưng nghĩ lại cũng có lý.
Giao thông thời tận thế đã gần như tê liệt. Nếu có trạm này hỗ trợ vận chuyển, thì cũng là chuyện tốt.
Thôi kệ, chấp nhận vậy.
“Ủa mà... lần trước hệ thống còn cho thẳng Hạ Túy nhà mình tới làm đầu bếp, lần này thì sao?”
“Má ơi!" Trần Ôn Tửu suýt nữa lại văng tục khi mở bảng nhân sự ra.
Chỉ thấy trong danh sách nhân viên, người duy nhất được mở khóa chính là Hạ Túy.
Còn lại tất cả các ô khác trống trơn, thậm chí đến cái bóng còn không có!
“Giờ muốn có nhân viên còn phải... rút thẻ nữa hả trời?" Nhìn hàng chữ trên bảng thông tin, cô muốn phát khùng.
Tức là muốn gặp lại Hạ Túy cũng phải rút thẻ ngẫu nhiên hả?
Trần Ôn Tửu lật lại bảng tài khoản. May mà lúc hệ thống khởi tạo lại chỉ reset cơ sở vật chất, không động tới số tiền cô đang có.
Thế thì còn chờ gì nữa, nạp tiền rút thẻ ngẫu nhiên thôi!
Cái hệ thống chết tiệt này, chuyên dụ người nạp tiền!
Vừa chửi rủa, vừa bấm nạp, Trần Ôn Tửu miệng thì ghét bỏ nhưng tay thì mười lần liên tiếp không ngừng.
(Hết chương)
📖 Truyện cùng chủ đề – đã hoàn, mạch truyện rõ ràng, cuốn hút từ đầu đến cuối.
👉 [Mạt Thế: Siêu Thị Của Lão Bản Cá Mặn Lại Cháy Hàng Rồi!]
👉 [Trùng Sinh Mạt Thế: Khách Sạn Của Tôi Có Vật Tư Vô Han]
Đọc ngay nếu bạn muốn "cày" một bộ hấp dẫn không cần đợi chương!
Ngày 17 tháng 12 năm 2099, ca nhiễm đầu tiên xuất hiện.
Ngày 7 tháng 1 năm 2100, virus thây ma bùng phát.
...
Ngày 1 tháng 3 năm 2102, đã hai năm kể từ khi tận thế bắt đầu. Những con phố từng sầm uất, náo nhiệt giờ chẳng còn bóng người, chỉ lác đác vài con thây ma lờ đờ đi lại.
Bầu trời xám xịt đến nỗi chẳng thể lọt nổi một tia nắng. Người ta gần như đã quên mất ánh mặt trời trông như thế nào, cảm giác khi được nắng ấm rọi lên người là ra sao.
Từ sau nửa năm kể từ ngày tận thế ập đến, bầu trời chưa từng sáng lại. Dần dà, con người cũng quen với cái thế giới mù mịt, âm u và tăm tối như vậy.
Khu vực phía Nam, thành phố F.
Trong một thành phố yên ắng, bỗng vang lên những tiếng chửi rủa đầy khó chịu. Giọng nói ấy phát ra một tràng những câu cần được “bíp” vì quá thô tục.
Trên người cô là bộ đồ sạch sẽ, khuôn mặt cũng tinh tươm, chẳng chút bụi bẩn hay tiều tụy. Cô trông hệt như một cô gái thời bình, bình thường, nhẹ nhàng, thảnh thơi.
“Đang yên đang lành lại quăng tôi vào cái tận thế chết tiệt này làm gì cơ chứ?" Trần Ôn Tửu tức đến phát điên.
Cô cứ tưởng rằng sau khi nâng cấp khách sạn của mình lên cấp tối đa, thì có thể sống cuộc đời ung dung hưởng thụ, ăn chơi chờ ngày hết tuổi thọ.
Vậy mà hay ghê, cái hệ thống khách sạn chết tiệt lại ném cô vào thế giới tận thế rồi.
Tận thế đó!
Chính là cái tận thế mà trước kia cô chỉ nhìn thấy một con thây ma cấp thấp thôi cũng sợ đến mất ngủ mấy đêm liền!
Nếu hệ thống này có thực thể, có cảm xúc thì cô nhất định sẽ lôi nó ra mà đánh cho một trận nên thân, bằng không thật sự không nuốt trôi được cục tức này.
Lúc trước cô còn sống trong thời đại hòa bình, nhàn nhã mở khách sạn, không cần đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào. Hệ thống lại cung cấp đủ mọi loại vật tư, giúp cuộc sống của cô sung túc chẳng thiếu thứ gì.
Chưa kể, từ lúc tu luyện cùng Hạ Túy, thể trạng cô cải thiện rõ rệt, tuổi thọ cũng được kéo dài. Cuộc sống đúng nghĩa “chill” và tự tại.
Vậy mà cái hệ thống trời đánh kia lại không muốn cô sống yên ổn, đùng một cái ném thẳng cô vào tận thế, nơi đâu đâu cũng là hiểm họa rình rập.
“Đinh đông...”
Khi Trần Ôn Tửu vẫn còn đang làu bàu mắng chửi, âm thanh thông báo quen thuộc của hệ thống bất ngờ vang lên.
[Kính gửi Quản lý khách sạn thân mến: Hệ thống khách sạn sẽ bắt đầu khởi tạo lại...]
“Khởi cái đầu ông nội nhà mày ấy!" Cô chửi thẳng vào mặt hệ thống.
Cô đã cực khổ bao lâu mới nâng cấp được khách sạn lên max level, bây giờ lại bị đưa về vạch xuất phát là sao hả?
Khởi tạo lại? Tức là những thứ cô từng mở khóa như toàn bộ phòng nghỉ ở tòa chính, phòng tắm lớn, rạp chiếu phim, phòng game, vườn hoa rộng lớn, vườn cây ăn quả,... tất cả đều biến mất?
Vậy thì lợi ích của cô đâu?
Cô được cái gì chứ?
Trần Ôn Tửu tức đến nghẹt thở. Bao công sức vất vả đổ sông đổ biển, cuối cùng đổi lại được cái gì?
“Ờ... khoan đã..." Sau một hồi chửi sả láng, cô bắt đầu bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ một chút.
Hình như cô cũng thu được không ít.
Từ lúc cô ký kết với hệ thống khách sạn này, cô đã kiếm được một khoản kha khá, mua không biết bao nhiêu đồ tốt cho gia đình. Rồi còn lấy được đủ thứ quý hiếm từ những thế giới khác, giúp ích không nhỏ cho xã hội ở thế giới cô sống.
Bản thân cô cũng không tệ, thân thể khỏe mạnh, tu thành tu sĩ, tu vi cũng không đến nỗi kém.
“Ơ?" Cô chú ý tới một chi tiết trong tin nhắn, hệ thống ghi rằng điều kiện để khởi tạo lại là tu vi của chủ khách sạn, tức là cô, sẽ được nâng lên hóa thần kỳ?
Theo những gì cô từng tìm hiểu từ Hạ Túy, thì cảnh giới tu luyện bắt đầu từ Luyện Khí, sau đó là Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh và tiếp theo chính là Hóa Thần.
Dù phía sau còn Xuất Khiếu, Đại Thừa và Độ Kiếp, nhưng với một người mới tu luyện như cô, lại không có thiên phú gì nổi bật, có thể đạt tới Hóa Thần kỳ ở tuổi này đã là quá giỏi rồi.
Nếu thế thì... không giận nữa.
Trần Ôn Tửu hí hửng nhấn nút "xác nhận" lập tức cảm nhận được tu vi của mình tăng vọt.
Cô không rõ cảm giác cụ thể của cảnh giới Hóa Thần là gì, nhưng cô biết chắc một điều, mình rất mạnh!
Và sau khi tu vi tăng, hệ thống bắt đầu khởi tạo lại. Căn nhà cũ nát trước mắt nhanh chóng thay đổi, trở nên xám xịt, tồi tàn, thậm chí còn tệ hơn lúc cô mới lần đầu kết nối hệ thống.
Bởi lẽ trước kia, khi về quê mở khách sạn, căn nhà đó được cô sửa sang lại rất mới và sạch sẽ.
Còn cái tòa nhà này?
Là một công trình cũ kỹ 8 tầng đã bị bỏ hoang suốt 2 năm trời rồi đấy!
Nó bị bỏ hoang vì quá thấp, không có hệ thống bảo vệ, không chống nổi bọn thây ma.
Nhưng bây giờ thì khác.
Hệ thống đã kết nối, và nó trở thành tòa nhà chính của khách sạn.
Trần Ôn Tửu ngồi chờ bên quầy lễ tân, sau khoảng hơn nửa tiếng, quá trình khởi tạo kết thúc.
Cô kiểm tra máy tính ở quầy, phát hiện tuy hệ thống có khởi tạo lại, nhưng không phải tất cả các cơ sở vật chất đều bị xóa sổ.
Dù vậy, mọi thứ giờ đã khác xưa rất nhiều.
Phòng nghỉ vốn đặt ở tầng 1 thì giờ bị dời lên tầng 2. Tầng 1 giờ chỉ còn nhà ăn, thêm vào đó là phòng y tế và một cái... trạm giao hàng?
Nhìn thấy chữ "trạm giao hàng" Trần Ôn Tửu suýt bật thốt:
“Cái gì cơ? Tận thế còn cần giao hàng á?”
Nhưng nghĩ lại cũng có lý.
Giao thông thời tận thế đã gần như tê liệt. Nếu có trạm này hỗ trợ vận chuyển, thì cũng là chuyện tốt.
Thôi kệ, chấp nhận vậy.
“Ủa mà... lần trước hệ thống còn cho thẳng Hạ Túy nhà mình tới làm đầu bếp, lần này thì sao?”
“Má ơi!" Trần Ôn Tửu suýt nữa lại văng tục khi mở bảng nhân sự ra.
Chỉ thấy trong danh sách nhân viên, người duy nhất được mở khóa chính là Hạ Túy.
Còn lại tất cả các ô khác trống trơn, thậm chí đến cái bóng còn không có!
“Giờ muốn có nhân viên còn phải... rút thẻ nữa hả trời?" Nhìn hàng chữ trên bảng thông tin, cô muốn phát khùng.
Tức là muốn gặp lại Hạ Túy cũng phải rút thẻ ngẫu nhiên hả?
Trần Ôn Tửu lật lại bảng tài khoản. May mà lúc hệ thống khởi tạo lại chỉ reset cơ sở vật chất, không động tới số tiền cô đang có.
Thế thì còn chờ gì nữa, nạp tiền rút thẻ ngẫu nhiên thôi!
Cái hệ thống chết tiệt này, chuyên dụ người nạp tiền!
Vừa chửi rủa, vừa bấm nạp, Trần Ôn Tửu miệng thì ghét bỏ nhưng tay thì mười lần liên tiếp không ngừng.
(Hết chương)
📖 Truyện cùng chủ đề – đã hoàn, mạch truyện rõ ràng, cuốn hút từ đầu đến cuối.
👉 [Mạt Thế: Siêu Thị Của Lão Bản Cá Mặn Lại Cháy Hàng Rồi!]
👉 [Trùng Sinh Mạt Thế: Khách Sạn Của Tôi Có Vật Tư Vô Han]
Đọc ngay nếu bạn muốn "cày" một bộ hấp dẫn không cần đợi chương!
4
0
4 tuần trước
9 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
