0 chữ
Chương 4
Chương 4: Alo? Tôi muốn báo cảnh sát (4)
"Chuyện gì?" Lý Ngu vừa bước vào đã bắt đầu sắp xếp hàng hóa.
"Tối qua lúc nửa đêm, có một người phụ nữ vào mua đồ. Mãi không thấy chị ta đi ra nên tôi vào tìm, thế mà lại không thấy đâu nữa!" Tiểu Hoàng rùng mình, nhớ lại mà vẫn thấy sợ.
"Cửa hàng của mình bé tẹo, lại chỉ có một cửa ra vào. Người ta vào rồi, chẳng lẽ độn thổ luôn chắc?"
Lý Ngu không thấy sợ, cũng chẳng thèm để tâm: "Chắc cậu mơ thôi. Trước đây khi tôi làm ca đêm cũng hay bị nửa tỉnh nửa mê như vậy."
"Không thể nào!" Tiểu Hoàng lập tức phản bác.
Cửa hàng chìm trong yên lặng một lúc.
Tiểu Hoàng quay sang nhìn Lý Ngu, thấy hắn vẫn đang chăm chú sắp xếp hàng hóa, lại tò mò hỏi: "Anh Lý, anh không thấy sợ thật à?"
"Không." Lý Ngu nghĩ Tiểu Hoàng chỉ đang tưởng tượng quá mức.
"Thế... Anh Lý không sợ gì luôn à?" Tiểu Hoàng hỏi tiếp.
Động tác của Lý Ngu khựng lại một nhịp. Sau đó, hắn quay đầu, nhỏ giọng đáp: "Có chứ. Tôi sợ cảnh sát."
"Hả? Tại sao?"
Tiểu Hoàng kinh ngạc: "Anh làm gì khuất tất à?"
Lý Ngu mím môi: "Không phải. Chỉ là hồi tôi còn nhỏ ở cô nhi viện, mấy cô bảo mẫu hay lấy cảnh sát ra dọa, nên giờ vẫn sợ..."
"Với lại... Bạn cùng phòng của tôi mất tích rồi. Hôm qua tôi vừa báo cảnh sát, nhưng tôi lại sợ họ nghi ngờ chính tôi đã làm hại cậu ấy."
"Ồ..."
Tiểu Hoàng nheo mắt lại, giọng kéo dài: "Vậy thì sợ thật đấy!"
Lý Ngu gật đầu đồng tình: "Tôi cảm giác vị cảnh sát đó đang nghi ngờ tôi."
Hắn còn định phàn nàn tiếp thì Tiểu Hoàng lại ngáp dài, rồi vươn vai đứng dậy: "Thôi, anh Lý, tôi tan ca trước đây!"
"À, được rồi..." Lý Ngu đành nuốt lại những lời muốn nói.
Tiểu Hoàng vừa rời đi, cửa hàng tiện lợi liền trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ nhàng. Lý Ngu lại tiếp tục công việc của mình.
Mãi đến khoảng ba rưỡi chiều, ca làm của Lý Ngu mới kết thúc. Người thay ca đã đến, hắn cầm lấy điện thoại rồi rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
Lý Ngu sống ở khu chung cư đối diện cửa hàng. Mỗi tháng tiền thuê chỉ có tám trăm, tính ra cũng khá rẻ. Bạn cùng phòng của hắn là người dễ tính, các đồ điện trong nhà của cậu ấy, hắn đều được phép sử dụng. Nên sau giờ làm, hắn thường về nhà tự nấu ăn.
Hắn nhớ trong tủ lạnh vẫn còn ớt xanh và xúc xích, xào chung lên là được một món đơn giản rồi.
Còn đang suy nghĩ mông lung thì hắn đã đứng trước cửa căn hộ. Nhưng ngay trước cửa lại có một thùng hàng được đặt ngay ngắn.
"Tối qua lúc nửa đêm, có một người phụ nữ vào mua đồ. Mãi không thấy chị ta đi ra nên tôi vào tìm, thế mà lại không thấy đâu nữa!" Tiểu Hoàng rùng mình, nhớ lại mà vẫn thấy sợ.
"Cửa hàng của mình bé tẹo, lại chỉ có một cửa ra vào. Người ta vào rồi, chẳng lẽ độn thổ luôn chắc?"
Lý Ngu không thấy sợ, cũng chẳng thèm để tâm: "Chắc cậu mơ thôi. Trước đây khi tôi làm ca đêm cũng hay bị nửa tỉnh nửa mê như vậy."
"Không thể nào!" Tiểu Hoàng lập tức phản bác.
Cửa hàng chìm trong yên lặng một lúc.
Tiểu Hoàng quay sang nhìn Lý Ngu, thấy hắn vẫn đang chăm chú sắp xếp hàng hóa, lại tò mò hỏi: "Anh Lý, anh không thấy sợ thật à?"
"Không." Lý Ngu nghĩ Tiểu Hoàng chỉ đang tưởng tượng quá mức.
"Thế... Anh Lý không sợ gì luôn à?" Tiểu Hoàng hỏi tiếp.
"Hả? Tại sao?"
Tiểu Hoàng kinh ngạc: "Anh làm gì khuất tất à?"
Lý Ngu mím môi: "Không phải. Chỉ là hồi tôi còn nhỏ ở cô nhi viện, mấy cô bảo mẫu hay lấy cảnh sát ra dọa, nên giờ vẫn sợ..."
"Với lại... Bạn cùng phòng của tôi mất tích rồi. Hôm qua tôi vừa báo cảnh sát, nhưng tôi lại sợ họ nghi ngờ chính tôi đã làm hại cậu ấy."
"Ồ..."
Tiểu Hoàng nheo mắt lại, giọng kéo dài: "Vậy thì sợ thật đấy!"
Lý Ngu gật đầu đồng tình: "Tôi cảm giác vị cảnh sát đó đang nghi ngờ tôi."
Hắn còn định phàn nàn tiếp thì Tiểu Hoàng lại ngáp dài, rồi vươn vai đứng dậy: "Thôi, anh Lý, tôi tan ca trước đây!"
"À, được rồi..." Lý Ngu đành nuốt lại những lời muốn nói.
Tiểu Hoàng vừa rời đi, cửa hàng tiện lợi liền trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ nhàng. Lý Ngu lại tiếp tục công việc của mình.
Lý Ngu sống ở khu chung cư đối diện cửa hàng. Mỗi tháng tiền thuê chỉ có tám trăm, tính ra cũng khá rẻ. Bạn cùng phòng của hắn là người dễ tính, các đồ điện trong nhà của cậu ấy, hắn đều được phép sử dụng. Nên sau giờ làm, hắn thường về nhà tự nấu ăn.
Hắn nhớ trong tủ lạnh vẫn còn ớt xanh và xúc xích, xào chung lên là được một món đơn giản rồi.
Còn đang suy nghĩ mông lung thì hắn đã đứng trước cửa căn hộ. Nhưng ngay trước cửa lại có một thùng hàng được đặt ngay ngắn.
5
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
