0 chữ
Chương 25
Chương 25
Vương Diễm được đưa đến bệnh viện công để xử lý vết thương đơn giản.
Đối mặt với cơ quan công quyền của nhà nước, bà ta thay đổi hẳn bộ mặt chua ngoa đanh đá thường ngày, tỏ ra có phần hèn nhát.
"À, bạo hành gia đình? Không có đâu, đây là tình thú vợ chồng chúng tôi thôi... Ái, không không không, anh ấy không đánh tôi. Cái này là do tôi không cẩn thận bị đυ.ng trúng."
"Khởi tố? Không cần khởi tố đâu. Chuyện nhà thôi mà, có cần gì phải ra tòa đâu... Ngài nói có phải không ạ?"
Cảnh sát đau lòng khuyên nhủ: "Bạo hành gia đình chỉ có 0 lần và vô số lần, chị làm vậy là đang dung túng cho tội phạm đó!"
Vương Diễm cười xòa: "Vâng vâng, ngài nói phải."
Nhưng rõ ràng, bà ta không có ý định truy cứu.
Vợ chồng với nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, người ngoài xía vào làm gì không biết.
Cũng không biết là đứa nào báo cảnh sát, thật là đáng ghét.
Ánh mắt viên cảnh sát nhìn bà ta đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép.
Bên kia, Kiều Hải Phong bị đưa về đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bước chân vào đồn cảnh sát, trong lòng Kiều Hải Phong không khỏi run rẩy.
May mà người ở đồn công an cũng không làm khó hắn, sau khi lấy lời khai xong thì liền dỡ bỏ hạn chế hành vi đối với hắn.
Lúc Kiều Hải Phong rời đi, còn nghe được tiếng cảnh sát xì xào bàn tán.
"Đến vợ mình cũng đánh, đúng là súc sinh."
"Chậc... theo tôi thì loại người này nên nhốt lại. Vứt vào sở thú cho người khác tham quan."
Kiều Hải Phong không dám cãi lại, cúi đầu chuồn mất.
"Đừng để lão tử biết là đứa nào báo cảnh sát." Hắn căm phẫn nghĩ bụng, "Chắc chắn là mụ già nhiều chuyện ở nhà bên cạnh."
Kiều Hải Phong vừa mở cửa đã thấy Vương Diễm ngồi ở phòng khách với khí thế ngút trời, như thể đã chờ đợi từ lâu.
Vương Diễm khoanh hai tay, đứng bật dậy, vẻ mặt lạnh lùng: "Kiều Hải Phong, mau đòi lại mười vạn tệ kia về đây. Đầu tư cái gì, tôi thấy toàn là lừa đảo! Có tiền sao không tự mình kiếm, lại đưa cho loại người như anh kiếm? Sao không đi tiểu một bãi mà soi lại cái đức hạnh của mình đi!"
"Hương Hương không phải loại người đó!" Kiều Hải Phong như bị dẫm phải đuôi, lập tức lên tiếng phản bác.
So với việc bị lừa, hắn càng quan tâm đến sĩ diện của mình hơn. Cẩn thận ngẫm lại, chuyện này quả thật có chút không ổn, nhưng trong lòng Kiều Hải Phong vẫn tồn tại một tia may mắn.
Vương Diễm lại chẳng quan tâm nhiều đến thế, giọng điệu bà ta đầy vẻ đe dọa: "Viên cảnh sát kia nói rồi, tôi có thể kiện anh. Nếu anh không lấy lại tiền, lão nương đây sẽ kiện anh ra tòa, để anh không ngóc đầu lên được!"
Kiều Hải Phong bị dày vò cả thể xác lẫn tinh thần, mặt mày co giật, nhưng nỗi sợ hãi phải vào đồn một lần nữa đã lấn át hứng thú kiếm tiền của hắn. Bất đắc dĩ, Kiều Hải Phong đành lôi điện thoại ra, tìm đến tài khoản liên lạc tên Phiêu Hương.
Máy tính của Kiều Ngự lúc này nhận được một tin nhắn mới.
Kiều Hải Phong: Hương Hương, xin lỗi em. Bố anh đột nhiên bệnh nặng, vào ICU rồi, đang cần tiền thuốc men gấp... Anh cũng không ngờ lại xảy ra chuyện đột ngột thế này. Dự án đầu tư kia anh không tham gia nữa, em có thể trả lại tiền cho anh trước được không?
Khóe miệng Kiều Ngự khẽ nhếch lên.
Phiêu Hương: Anh Phong, em vừa mới chuyển tiền đi rồi. Haiz, nếu đã vậy thì thôi vậy. Em chuyển tiền lại cho anh, nhưng tiền của em cũng đều đem đi đầu tư cả rồi, em bán bớt một ít quỹ trước, rạng sáng hôm nay sẽ chuyển tiền cho anh.
Kiều Hải Phong thấy những lời này, lòng tức thì yên tâm được quá nửa.
Hắn đã nói mà, Hương Hương sao có thể lừa hắn được, Hương Hương yêu hắn chết đi được ấy chứ!
Mấy con đàn bà này lúc yêu vào đều ngu như heo, lấy đâu ra IQ mà đi lừa người.
Kiều Hải Phong: Được rồi, em gái. Lần này là anh có chuyện đột xuất, lần sau có dự án gì, nhớ kéo anh theo với nhé.
Phiêu Hương: Vâng anh ạ /ngại ngùng
Rạng sáng ngày hôm sau, Kiều Ngự chuyển cho Kiều Hải Phong bảy vạn.
Phiêu Hương: Xin lỗi anh nha, em bán mấy quỹ khác nhau. Có 7 vạn hôm nay về rồi, còn ba vạn vẫn chưa về, ba vạn còn lại đợi một ngày nữa em sẽ gửi cho anh.
Bảy vạn là tiền tiết kiệm của Kiều Hải Phong, ba vạn còn lại là hắn vay nặng lãi.
Kiều Ngự hoàn toàn không có ý định lừa tiền của Kiều Hải Phong, bảy vạn này chuyển đi cũng không hề thấy xót.
Kiều Hải Phong: Không vội không vội, cảm ơn em gái.
Dưới cái nhìn của Vương Diễm, Kiều Hải Phong nhận được 7 vạn này liền chuyển thẳng cho bà ta, xem như phí bịt miệng để dĩ hòa vi quý.
"Coi như anh may mắn, không gặp phải lừa đảo." Vương Diễm nhìn bảy vạn vừa về tài khoản, cảm thấy vết thương trên đầu cũng không còn đau nữa, mắt bà ta đảo một vòng, "Con nhỏ này cũng ngốc thật, trông có vẻ ngu ngơ nhiều tiền, hay là nghĩ cách, vay thêm ít tiền từ nó đi?"
Đợi lấy được tiền rồi xóa luôn liên lạc, tự do tự tại.
Kiều Hải Phong còn muốn cưới cô góa phụ xinh đẹp này, sao có thể để Vương Diễm được như ý, hắn lập tức trừng mắt nhìn bà ta, "Bà muốn tôi lại vào tù nữa à?"
Vương Diễm lúc này mới im miệng.
---
Ngày hôm sau, bà ta với tinh thần phấn chấn, mặt mày rạng rỡ đến trung tâm thương mại chuẩn bị đi làm.
Hôm qua vì chuyện của Kiều Hải Phong mà bà ta bị giày vò cả một ngày. Vốn dĩ hôm nay định xin nghỉ, nhưng nghỉ lễ Quốc khánh, trung tâm thương mại thiếu người, lại còn được lương gấp đôi. Vương Diễm thực sự không nỡ bỏ tiền.
May mà vết thương của bà ta ở sau gáy, đội mũ nhân viên vào cũng không quá rõ ràng.
Vương Diễm lôi điện thoại ra, theo thói quen chuẩn bị lướt Weibo, kết quả là vừa đăng nhập, điện thoại đã bị hàng loạt tin nhắn và thông báo mới ập đến làm cho đơ máy.
Weibo này là tài khoản thường dùng của bà ta, bình thường trên mạng, Vương Diễm thích dùng hàng hiệu fake để xây dựng hình tượng danh môn, nhằm có được chút chú ý yếu ớt. Nhưng chưa một lần nào nhận được lượng chia sẻ và bình luận cao như vậy, thậm chí còn có cả một đống tin nhắn riêng...
Vương Diễm bấm vào xem, phát hiện phần lớn lượt chia sẻ đều đến từ bài đăng liên quan đến Lý Sính Đình mà bà ta đăng vào sáng hôm qua!
Điện thoại của bà ta cứ kẹt cứng, Vương Diễm còn chưa kịp bấm vào xem chi tiết thì quản lý đại sảnh đã đi tới với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Vương Diễm, cô qua đây một chút."
Vẻ mặt Vương Diễm lộ ra sự kinh ngạc.
Chẳng lẽ chuyện Kiều Hải Phong vào đồn hôm qua lại ảnh hưởng đến mình?
Nhưng cũng không đến mức đó chứ, cho dù xét về hướng dư luận, bà ta cũng phải là người bị hại.
Vương Diễm đi theo sau quản lý, bước vào phòng họp lớn.
Bà ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người đàn ông mặc vest, hai tay đan vào nhau đặt trước mặt, mỉm cười nhìn bà ta.
"Vương Diễm, đây là luật sư Trương của văn phòng luật Vĩnh Thịnh." Quản lý giới thiệu.
Luật sư...?
Mình có làm gì phạm pháp đâu, tại sao lại có luật sư tìm đến tận nơi?
Vương Diễm thoáng chốc có chút hoảng hốt, bà ta nhìn về phía quản lý với ánh mắt cầu cứu. Nhưng quản lý lại làm như không thấy, hoàn toàn không quay đầu lại.
Luật sư Trương bước lên một bước, nụ cười thân thiện: "Chào chị Vương, tôi nhận ủy thác của cô Lý Sính Đình đến đây để gửi thư luật sư cho chị."
Trong khoảnh khắc, Vương Diễm nhớ lại bài đăng bôi nhọ mình đã đăng ngày hôm qua.
Sống lưng Vương Diễm cong xuống, nhưng giọng nói lại bất giác cao lên, như thể làm vậy có thể thêm can đảm: "Cái gì? Lý Sính Đình? Lý Sính Đình gửi thư luật sư cho tôi làm gì?"
"Là thế này, chị đã tung tin đồn trên mạng, nói rằng cô Lý Sính Đình dùng thủ đoạn bất hợp pháp để có được tài nguyên, lượt chia sẻ đã lên đến bảy nghìn. Việc này đã gây ra ảnh hưởng vô cùng rộng rãi và tiêu cực, xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự của người ủy thác. Cô Lý Sính Đình quyết định khởi tố chị theo pháp luật. Vụ án sẽ sớm được trình lên tòa án thành phố Thiên Hải."
Ngay khoảnh khắc đó, đầu gối Vương Diễm mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ thẳng xuống đất.
Cái gì gọi là tung tin đồn? Người trên mạng không phải đều nói thế sao? Bà ta chỉ công khai nói ra thôi, sao lại biến thành tung tin đồn?!
Còn cái cô Lý Sính Đình kia nữa... có cần phải mất mặt thế không? Một ngôi sao lớn mà lại đi so đo với một người dân nhỏ bé như bà ta?! Chuyện này để người thường nhìn vào cô ta thế nào?!
Bà ta run rẩy lôi điện thoại ra, tìm đến tài khoản Weibo của Lý Sính Đình, đương nhiên cũng thấy được bài đăng mới nhất.
Lý Sính Đình V: Không nói nhiều lời vô nghĩa, hẹn gặp ở tòa. [Hình ảnh]
Vương Diễm mở phần bình luận, bên dưới toàn là "Ha ha ha ha Thái hậu uy vũ" và "Thái hậu nương nương vạn tuế!"
Lý Sính Đình từng đóng vai Thái hậu trong một bộ phim cổ trang, nguyên mẫu là Phùng Thái hậu của Bắc Ngụy, người lâm triều nhϊếp chính, một đại nữ chủ thực thụ. Kể từ đó, Thái hậu cũng nghiễm nhiên trở thành biệt danh yêu mến của người hâm mộ dành cho cô.
Luật sư Trương sau khi gửi thư luật sư xong thì vui vẻ cáo từ.
Trong phòng họp chỉ còn lại bà ta và quản lý.
Ánh mắt quản lý nhìn bà ta như nhìn một con ruồi: "Hôm nay cô không cần đi làm nữa, tự đến phòng nhân sự quyết toán đi. Sau này cũng đừng đến nữa, đừng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trung tâm thương mại chúng tôi."
---
Triệu Sơn Phong hít sâu một hơi, sửa lại bộ vest đen trên người.
Đây là ngõ Vương Tạ, ngẩng đầu nhìn về phía trước chính là khu thương mại nổi tiếng nhất của Thiên Hải. Mỗi tối, những ánh đèn pha nhiều màu sắc chiếu rọi bầu trời ánh lên một lớp sáng mờ, quả là địa điểm check-in du lịch không thể bỏ qua.
Bộ vest này là do Kiều Ngự đưa cho anh, nghe nói để thuê cho anh bộ này, Kiều Ngự đã phải chạy đến mấy trung tâm thương mại.
Thân hình Triệu Sơn Phong vạm vỡ đến mức có hơi khoa trương, cơ ngực cuồn cuộn mạnh mẽ làm căng phồng chiếc áo sơ mi trắng, bộ đồ này không những không làm anh trở nên yếu đuối, mà ngược lại càng giống... xã hội đen hơn.
Anh nhận lời Kiều Ngự đến đây để làm việc.
Kiều Ngự đã dùng những lời lẽ đơn giản để kể về mối ân oán tình thù giữa cậu và gia đình Kiều Hải Phong.
Sau sự việc của Triệu Tổ An, Triệu Sơn Phong tự cho rằng Kiều Ngự đã là người của mình, dù không phải là đàn em thì cũng là ân công, sao có thể để người ngoài bắt nạt.
Triệu Sơn Phong lập tức đồng ý yêu cầu của Kiều Ngự.
Để xóa tan lo lắng của anh, Kiều Ngự thậm chí còn lật cả luật ra, nói cho anh biết không cần lo lắng, hoàn toàn không có hậu quả gì về sau.
Kiều Ngự mỉm cười: "Anh chỉ nói chuyện với hắn thôi, không cần sợ."
Bên cạnh, Triệu Tổ An cũng gật đầu theo: "Đúng vậy đó anh, anh dọa thằng cha báo đời* đó một trận đi! Để nó cút cho nhanh!"
(*Chú thích: 灾舅子 (zāi jiùzi) là một từ địa phương Tứ Xuyên, chỉ người gây rắc rối, phiền phức.)
Thế là, Triệu Sơn Phong đã đến.
Triệu Sơn Phong đeo một cặp kính râm màu đen, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào lối vào khu dân cư.
Mười giờ sáng, Kiều Hải Phong ra ngoài tìm đồ ăn.
Triệu Sơn Phong đã xem ảnh của ông cậu họ của Kiều Ngự, ngay lúc này mắt anh sáng lên, bước tới, chặn đường Kiều Hải Phong.
Anh cao gần hai mét, thân hình vạm vỡ, Kiều Hải Phong đứng trước mặt anh chẳng khác nào một cục bột mềm.
Ngay khoảnh khắc đó, sự áp đảo về thể hình khiến Kiều Hải Phong trong lòng vô cùng hoảng loạn. Quan trọng hơn, Kiều Hải Phong cảm nhận được luồng khí không mấy thiện cảm từ người đối diện.
"Ngài..." Kiều Hải Phong vừa nói một câu, cánh tay của Triệu Sơn Phong đã nhẹ nhàng khoác lên vai hắn.
Triệu Sơn Phong nói: "Mày là Kiều Hải Phong phải không? Có thời gian không, về chuyện "Phiêu Hương", tao có vài việc muốn nói với mày."
Kiều Hải Phong thầm chửi trong lòng: Mẹ nó, thần kinh à?! Ai quen biết gì mà đi uống cà phê với mày?
Phiêu Hương?... Đúng rồi, Vương Diễm nói, bà ta nhận được tin nhắn. Nói có người bảo bà ta quản chồng mình cho tốt.
Kiều Hải Phong có tật giật mình, không dám từ chối, bị nửa ép nửa tình nguyện đưa đến một con đường nhỏ vắng vẻ bên cạnh.
Mãi đến khi xung quanh không còn ai, Triệu Sơn Phong đeo kính râm, mới trầm giọng đọc thoại: "Phiêu Hương, là người phụ nữ của đại ca chúng tao. Mày với cô ấy mày qua mắt lại, đại ca chúng tao rất khó chịu."
"Tôi... tôi," Kiều Hải Phong cười làm lành, "Tôi và cô ấy, chỉ là quan hệ nam nữ đơn thuần, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng nói chuyện trên mạng... hoàn toàn không thân!"
Có thể thấy, Kiều Hải Phong chắc chắn cũng thuộc loại người tối đi đường đêm mà gặp cướp thì sẽ vứt bạn gái lại ở phía sau.
"Hừ, đại ca chúng tao phát hiện Phiêu Hương chuyển cho mày 7 vạn. Bảy vạn đó là tiền tiêu vặt cô ấy xin đại ca. Hiểu không? Đại ca chúng tao không muốn truy cứu, nhưng nuốt không trôi cục tức này." Triệu Sơn Phong ra một dấu tay, "Đại ca lớn tuổi rồi, không thích đánh đấm chém gϊếŧ. Nên phái tao đến đây cảnh cáo mày. Nhưng sau này, tốt nhất mày đừng liên lạc với Phiêu Hương nữa. Hiểu chưa?"
Kiều Hải Phong kẹp chặt chân, đầu gật lia lịa như gà mổ thóc.
"Bây giờ, xóa phương thức liên lạc của cô ấy đi."
Kiều Hải Phong vội vàng lôi điện thoại ra, dứt khoát xóa Phiêu Hương, sau đó đưa cho Triệu Sơn Phong xem màn hình trống trơn của mình.
Triệu Sơn Phong khẽ gật đầu, "Tốt lắm, mày là người thông minh."
Nói xong, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười.
Kiều Hải Phong qua lớp kính râm không nhìn rõ biểu cảm của Triệu Sơn Phong, chỉ cảm thấy ánh mắt người này đầy ẩn ý, lời nói có hàm ý khác.
Sau lưng hắn toát ra một lớp mồ hôi lạnh, "Đại ca, tôi... tôi đi được chưa ạ?"
Triệu Sơn Phong giả vờ thâm trầm: "Đi đi."
Kiều Hải Phong vội vàng rời đi, lúc đầu là chạy chậm, sau đó quay đầu lại nhìn, Triệu Sơn Phong vẫn đứng yên tại chỗ, không hiểu sao trong lòng đầy hoảng sợ, cuối cùng biến thành chạy bán sống bán chết.
Kiều Hải Phong chạy một mạch về đến nhà, hồn vía vẫn chưa định lại, lại nhớ ra Phiêu Hương còn nợ mình ba vạn chưa chuyển, trong lòng chợt thót một cái.
"May mà lão tử đã học thuộc lòng số Wechat của cô ta..."
Kiều Hải Phong lau mồ hôi trên trán, lấy điện thoại ra, chọn thêm bạn bè.
Bên Phiêu Hương rất nhanh chóng đã chấp nhận.
Phiêu Hương: Anh Phong, xin lỗi anh, em đã lừa anh. Em vốn không phải góa phụ, em là tình nhân của người khác.
Phiêu Hương: [Chuyển khoản] 20000. Đây là số tiền còn lại trên người em, anh để lại số tài khoản ngân hàng đi! Hôm khác em sẽ chuyển cho anh một vạn cuối cùng!
Kiều Hải Phong nhận tiền, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Thực ra nói chuyện lâu như vậy, sự tồn tại của Phiêu Hương là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống cô đơn trống rỗng của hắn, cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm.
Kiều Hải Phong: Hương Hương, em... em giỏi giang như vậy, tại sao phải làʍ t̠ìиɦ nhân của người khác?!
Lần này, Phiêu Hương rất lâu không trả lời.
Mãi đến một tiếng sau, Kiều Hải Phong làm xong cơm trưa, mới thấy tin nhắn mới trong điện thoại.
Phiêu Hương: Hừ, gan mày cũng to thật, không phải đã đồng ý không bao giờ liên lạc với cô ấy nữa sao?
Phiêu Hương: Tao đã cho mày cơ hội, là tự mày không biết trân trọng.
Phiêu Hương: Tốt lắm, ngõ Vương Tạ số 16, lầu 3, phòng 2 phải không, cứ ở đó đợi tao.
Ngay khoảnh khắc đó, vẻ mặt Kiều Hải Phong như bị sét đánh!
Mẹ kiếp, toàn là chuyện quái quỷ gì thế này. Sao hắn lại xui xẻo như vậy?
Cái gã "đại ca" kia vừa nhìn đã biết là loại cứng cựa, dù sau đó có thể báo cảnh sát thì người mình cũng toi rồi! Hoàn toàn không đáng!
Những trải nghiệm tồi tệ trong tháng này lần lượt hiện lên trong đầu Kiều Hải Phong.
Một ý nghĩ nảy sinh trong lòng hắn, rồi sau đó ngày càng mãnh liệt.
---
Một giờ trưa, Vương Diễm thất thần trở về nhà.
Bà ta chỉ nhận được 300 tệ tiền lương cho hai ngày làm việc lễ Quốc khánh. Quản lý nói, đó là còn nể tình bà ta là nhân viên cũ, chứ người khác mà dám làm ô uế danh tiếng của trung tâm thương mại như vậy thì một xu cũng đừng hòng nhận được.
Trên đường về, Vương Diễm cẩn thận xem lại tin nhắn. Phát hiện fan của Lý Sính Đình đã tự tổ chức truy lùng thông tin cá nhân, định từ Weibo của kẻ tung tin đồn là bà ta để tìm ra manh mối. Bây giờ đã moi ra được tuổi, tên và nơi làm việc, có lẽ sắp tới sẽ moi ra được cả địa chỉ nhà của bà ta!
Vương Diễm vừa nghĩ đến khả năng này đã cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bà ta về đến nhà, chỉ thấy Kiều Hải Phong nhìn mình, sắc mặt trắng bệch: "Anh có chuyện muốn nói với em."
Vương Diễm ngẩn ra, trả lời: "Đúng lúc lắm, em cũng có chuyện muốn nói với anh..."
Hai người nhìn nhau, Kiều Hải Phong nói: "Chúng ta về quê đi."
"Được, càng nhanh càng tốt, mai đi luôn! Học tịch của Kiều Thành, về rồi tính sau."
Còn về Kiều Nguyệt đang sống ở đây?
Liên quan gì đến họ. Dù sao đến lúc đó, người xui xẻo không phải mình là được.
---
Mà trên mạng, một chuyện khác cũng đang âm thầm diễn ra.
Lý Sính Đình đang đắp mặt nạ, vừa suy tính xem hôm nay nên cày phim hay chơi game thì nhận được tin nhắn của đạo diễn Tôn Chính.
Tôn Chính: Sính Đình! Xem kịch bản của bọn anh đi! Hay lắm thật đấy!
Tôn Chính là một đạo diễn phim thương mại, tuy phim luôn bị chê nhưng doanh thu lại rất tốt. Đến tuổi trung niên, Tôn Chính định nâng tầm phong cách của mình nên đã chọn một bộ phim học đường, không biết nên nói là bi kịch hay hài kịch, quá trình vui vẻ, kết cục mỗi người một nơi bi thương.
Tôn Chính định mời Lý Sính Đình vào vai nữ chính, nhưng đã bị Lý Sính Đình từ chối mấy lần.
Lý Sính Đình trước màn hình, không nhịn được mà đảo mắt.
Lý Sính Đình: Đạo diễn Tôn, tuy chúng ta cũng hợp tác mấy lần rồi. Nhưng nữ chính trong phim của ông mới 16, mẹ nó tôi đã 33 rồi, vừa đóng xong vai Thái hậu 60 tuổi đã bắt tôi đi đóng vai thiếu nữ 16, cưa sừng làm nghé cũng không phải kiểu này chứ??
Quan trọng nhất là, bộ phim này hoàn toàn là phim một vai chính, sự tồn tại của nữ chính chỉ là để làm nền, Lý Sính Đình có điên mới đóng.
Tôn Chính: Thù lao có thể thương lượng...
Lý Sính Đình: Đây không phải vấn đề thù lao.
Tôn Chính: Haiz, thôi vậy. Nếu đã thế, anh cũng không ép.
Tôn Chính: Cho em xem nam chính anh định tìm này! Em xem cậu nhóc này, không thơm sao?
Tôn Chính "bép" một tiếng gửi qua một đoạn video.
Lý Sính Đình xem qua hai lần, với con mắt kén chọn của mình, ánh sáng và bố cục của đoạn phim này đều rất tốt, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của người có tay nghề cao.
Cô nhớ ra, hình như trước đây mình từng thấy trong nhóm chat có người hỏi đạo diễn hình ảnh của phim này là ai...
Lý Sính Đình xem đến lúc nam chính của đoạn phim ngắn xuất hiện.
Mặt nạ trên mặt cô suýt nữa thì nứt ra.
Đây... đây mẹ nó không phải là, cậu bé bên cạnh Tống Thiên Vũ sao?
Chắc là bạn học của nó, nghe quản gia nói, tên là Kiều Ngự, hai đứa quan hệ rất tốt, Tống Thiên Vũ thậm chí dưới sự ảnh hưởng của cậu, đã chủ động bắt đầu học hành.
Lý Sính Đình vốn tưởng, đây là phim quảng cáo của một bộ phim học đường nào đó.
Năm 2013, các chương trình tuyển chọn tài năng vẫn chưa hot lắm, khi làng giải trí ra mắt một lứa lưu lượng mới, rất thích làm kiểu này.
Kết quả cô xem đến cuối, mới phát hiện đây là một đoạn phim quảng cáo cho một nền tảng lớp học trực tuyến.
Lý Sính Đình: "... Làm phiền rồi."
Lý Sính Đình: Cậu nhóc khá đẹp trai.
Tôn Chính: Phải không, quan trọng nhất là, cảm giác trước ống kính tốt! Chết tiệt, em cứ tạm dừng bất kỳ lúc nào, đúng là không góc chết! Hoàn toàn là nam chính trong lòng anh!
Lý Sính Đình không muốn nghe ông ta nói nhảm cho lắm.
Trợ lý lúc này lên tiếng: "Chị Sính Đình, phim mới của Chu Vi hôm nay công bố chính thức rồi. Nhờ chị chia sẻ lại."
Chu Vi và Lý Sính Đình từng là nghệ sĩ cùng một công ty giải trí. Nhưng Lý Sính Đình đã sớm ra làm riêng, quan hệ của hai người là thứ tình chị em giả tạo.
Lần này tin đồn tiểu tam hot như vậy, không chừng cũng có sự thúc đẩy của studio Chu Vi.
Chỉ là tình chị em giả tạo, thì cũng nên có chút tình cảm giả tạo, để sau này gặp mặt đỡ khó xử.
Thế là, Lý Sính Đình đăng nhập tài khoản Weibo của mình, chuẩn bị bịt mũi chia sẻ bài công bố chính thức phim mới của Chu Vi.
Đúng lúc này, một bài đăng trên vòng bạn bè Weibo của Tôn Chính lọt vào mắt cô.
Tôn Chính V: Cậu bé này tên gì? Trong ngành có ai có thông tin liên lạc không? Lớp học trực tuyến MK: [Video]
Lý Sính Đình suy nghĩ một lát, ngón tay khẽ điểm trên màn hình.
Lý Sính Đình V: Chia sẻ Weibo @ChuViV: Bộ phim tôi đóng chính 《Vừa Hay Chỉ Là Em》, đang chiếu nóng trong dịp Quốc khánh ing~~
Lý Sính Đình V: Em trai đẹp trai quá~~ Mau đưa vào cung đi~ Thái hậu rất thích [doge] @Lớp học trực tuyến MK: [Video]
Cách nhau chưa đầy 1 phút.
Bài nào là công việc, bài nào là thật lòng, sự tương phản mạnh mẽ như vậy, quả là nhìn một cái đã rõ.
Lý Sính Đình không hổ là lưu lượng đỉnh cao của làng giải trí Hoa ngữ hiện nay, chỉ một lượt chia sẻ, đã dùng sức của một mình, đưa đoạn phim quảng cáo này lên hot search.
Trùng hợp thay, lại đè ngay trên đầu một nam nghệ sĩ đang marketing cho "nhan sắc tuyệt thế".
...
...
Cùng với việc tung ra đoạn phim quảng cáo, và sự kinh doanh cần mẫn của Cố Vân Tranh, số lượng đăng ký của nền tảng MK cũng đạt đến một đỉnh cao mới. Đạt đến con số 20 vạn người chưa từng có.
Cố Vân Tranh theo phương án kế hoạch mà AN đã đưa ra trước đó, tiến hành cải cách lần thứ hai cho MK.
Đó là chia nhỏ mảng học tập theo từng loại khóa học. Như vậy không chỉ có các khóa học truyền thống như Anh, Toán, Lý, Hóa, Sinh, mà còn thêm các khóa học về đời sống như nấu ăn, vẽ, làm đồ thủ công, trà đạo, trang điểm. Đồng thời mở thêm chức năng livestream và tặng quà.
Phạm vi bao phủ của toàn bộ nền tảng càng rộng hơn, thậm chí còn mơ hồ lệch khỏi con đường của các lớp học trực tuyến truyền thống, có chút dáng dấp của một trang web video có bình luận chạy trên màn hình.
Tâm trạng của Cố Vân Tranh vô cùng thấp thỏm, không biết cuối cùng MK sẽ đi về đâu. Nhưng từ sau khi cải cách, độ gắn bó của người dùng rõ ràng đã tăng lên không ít.
Mà ba tiết học toán cấp ba mà Kiều Ngự đã ghi hình trước đó, cũng đã được tăng ca thêm giờ để đưa lên kệ.
Thực ra, trong số người dùng mới, chỉ có một phần rất nhỏ là thực sự có ý định học tập và trả tiền cho kiến thức; đa số đều đến xem cho vui.
Cố Vân Tranh hoàn toàn không lạc quan về lời hứa lợi nhuận 10 vạn một tháng của Kiều Ngự. Hơn nữa, các giáo viên khác, tài nguyên khóa học sau này đều là 10 tệ một tiết, hoặc 30 tệ trọn gói một tháng. Mà Kiều Ngự lại cứ thích đi đường khác người, từ chối tham gia dịch vụ trọn gói, và điều chỉnh giá thành 1 tệ một tiết.
Như vậy, chẳng phải là cần đến hơn 10 vạn người xem, mới có thể đạt được điều khoản đầu tiên trong thỏa thuận cá cược sao? Tổng số lượt đăng ký của nền tảng MK, mới vừa qua ba mươi vạn. Đi đâu mà tìm được nhiều người như vậy?
Quả nhiên, ngày đầu tiên lên kệ, doanh thu mà Kiều Ngự mang lại, chỉ có hơn 6000 tệ, trong đó phần lớn là vì khuôn mặt của Kiều Ngự mà móc tiền ra.
Cố Vân Tranh nhìn số liệu hậu trường, lẩm bẩm: "Thực ra con số này đã là rất nhiều rồi, nhưng theo quy luật, mấy ngày đầu trả phí là nhiều nhất, sau này sẽ chỉ giảm dần. Tháng đầu tiên muốn đạt mười vạn, vẫn có chút nguy hiểm a."
Haiz, Kiều Ngự vẫn còn quá trẻ. Nhưng loại cậu ấm nhà giàu chơi cho vui này, chắc là không thiếu tiền. Cố Vân Tranh thầm tính toán trong lòng, cho dù Kiều Ngự thua cược, cũng sẽ trả lương theo số tiền trong thỏa thuận. Một tháng chỉ đưa lương cơ bản thì lương tâm của chính anh cũng không cho phép.
Cố Vân Tranh nghỉ lễ Quốc khánh vẫn luôn tăng ca, bận rộn tuyển quân, bận rộn đổi máy chủ mới, quay cuồng ba ngày liền, cuối cùng hôm nay có chút không chịu nổi.
Anh tám giờ tối đã sớm nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ.
Hai giờ sáng, chuông điện thoại của Cố Vân Tranh vang lên.
Anh vừa nghe điện thoại đã muốn khóc, nhưng dân văn phòng khởi nghiệp không có tư cách rơi lệ.
Cố Vân Tranh bắt máy.
Giọng của kỹ sư mệt mỏi và lo lắng: "Sếp ơi!! Mau đi đổi một máy chủ đại lý mới đi!! Số lượng đăng ký nhiều quá, máy chủ lại sập rồi!!!"
Cố Vân Tranh nheo mắt, vẻ mặt hoang mang chấm hỏi, nghi ngờ mình chưa tỉnh ngủ: "Cái gì? Máy chủ lại sập rồi? Tôi không phải vừa mới đổi một cái mới sao!"
Kỹ sư: "Anh tự đăng nhập hậu trường xem đi!"
Vì nghèo, Cố Vân Tranh trước đây cũng đã học một số kiến thức chuyên môn đơn giản. Anh kinh ngạc phát hiện, kỹ sư vậy mà không lừa mình.
Từ 8 giờ 30 tối, số lượng đăng ký của MK đột nhiên bùng nổ, trong vòng nửa tiếng đã có hơn hai vạn người dùng đăng ký ùa vào. Còn những người không đăng ký, chỉ vào xem qua loa, thì còn nhiều hơn nữa...
Cũng không trách máy chủ lại sập.
Cố Vân Tranh còn chú ý đến một chuyện khác.
Đó là doanh thu của Kiều Ngự, từ 6000 hôm qua, đột nhiên tăng vọt lên hơn ba vạn, và có vẻ như, còn có xu hướng tiếp tục tăng.
Nếu không phải vì quá muộn, Cố Vân Tranh đã muốn gọi điện hỏi Kiều Ngự, có phải doanh nghiệp gia đình cậu qua đây để cày thành tích không.
Cố Vân Tranh dụi mắt, mở danh bạ, một lần nữa gọi cho kỹ sư.
"Chuyện gì vậy, sao đột nhiên tăng nhiều thế?"
"Anh còn chưa biết sao? Đoạn phim quảng cáo của chúng ta được Lý Sính Đình chia sẻ rồi!" Kỹ sư nói với tốc độ cực nhanh, "Rồi vô tình bị đưa lên hot search, vừa hay đè lên hot search của một tiểu thịt tươi trong nhóm nhạc nam nào đó."
Nam nghệ sĩ này không phải dạng vừa, chương trình tạp kỹ anh ta tham gia đang phát sóng rất hot, độ nổi tiếng đang ở đỉnh cao, cả fan cứng và anti-fan đều có số lượng rất lớn trên toàn mạng. Vừa thấy Kiều Ngự đè lên đầu, liền bùng nổ.
"Fan của nam thần tượng kia không chịu, vào gửi bình luận chửi cha mắng mẹ, kết quả phát hiện chỉ có mua khóa học mới có thể gửi bình luận... Rồi cái cậu nam thần tượng đó, anti-fan của cậu ta lại hơi nhiều. Một nhóm người khác liền chế giễu cậu ta trông còn không đẹp bằng một giáo viên dạy online, tự giác đăng ký vào để phản dame, kiểm soát bình luận, nói là muốn đưa thầy Kiều dạy online debut."
Cứ thế qua lại, võ mồm đấu không ngớt. Dù sao một tiết học chỉ có một đồng, chỉ cần bỏ ra một đồng, là có thể khiến một người lạ ở cách ngàn dặm tức đến đau gan, sao lại không vui chứ?
"Chính là tình hình như vậy... hiểu chưa?"
Cố Vân Tranh nghe mà ngây người.
---
"Chúc mừng Ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống. Gia đình Kiều Hải Phong đã chuyển đi vào ba giờ sáng hôm nay."
"Phần thưởng: 1 điểm may mắn, 1 điểm tích lũy, 1 thẻ kỹ năng ngẫu nhiên."
"Chúc mừng Ký chủ, hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ 1, độ nổi tiếng đạt 1000. Nhận được hai vạn tiền mặt thưởng."
Kiều Ngự vừa tỉnh giấc đã nghe thấy tiếng thông báo trong trẻo của hệ thống.
Lúc này là sáu giờ sáng, trời vừa hửng sáng.
Kiều Ngự mở bảng điều khiển xem qua một chút.
Cái trước, Kiều Ngự có thể hiểu, nhưng cái sau... độ nổi tiếng của cậu sao lại đột nhiên từ 100 tăng lên hơn một nghìn?
Kiều Ngự mở phiên bản giáo viên của nền tảng MK, xem qua doanh thu hiện tại của mình.
Dù đã quen với những con sóng lớn hàng trăm triệu ở kiếp trước, cậu vẫn không nhịn được cảm thấy một niềm vui nho nhỏ.
Hàng trăm triệu ở kiếp trước, đó cũng là của người khác. Cụ thể mà nói, là của nhà họ Lý.
Còn bây giờ, hơn ba vạn tệ trong hậu trường này, đều là do chính tay cậu kiếm được, tuy cuối cùng còn phải chờ nền tảng phân chia, nhưng ít nhất ở kiếp trước, lúc 16 tuổi cậu vẫn còn đang chơi game ở tiệm net.
Kiều Ngự khẽ bình ổn lại suy nghĩ, phát hiện ra một vấn đề: "Trước đây không phải đều là thưởng điểm tích lũy sao, sao bây giờ lại biến thành tiền mặt."
Hệ thống chọn cách im lặng, và ngấm ngầm bắt đầu phỉ báng — Mẹ nó, còn không phải vì ngươi làm nhiệm vụ quá nhanh sao.
Theo quy trình ban đầu, Kiều Ngự đạt độ nổi tiếng 1000, sẽ nhận được 100 điểm tích lũy thưởng. Phải biết rằng, trong phán đoán của hệ thống, độ nổi tiếng khó tăng hơn nhiều so với những thứ khác... Ai mà ngờ được ký chủ kỳ này lại không đi theo lối mòn, hệ thống căn bản không có đủ điểm tích lũy để phát!!
Kiều Ngự sau khi vượt qua thẩm mỹ của hệ thống, lại thành công trở thành người đàn ông vét cạn kho hàng của hệ thống.
Kiều Ngự đợi một lúc, cũng không nghe thấy câu trả lời của hệ thống, bèn từ bỏ việc hỏi han.
Số tiền này cậu cầm cũng vừa đúng lúc có việc cần.
Cậu định thuê một căn nhà gần trường, và thuê một người giúp việc. Để Kiều Nguyệt chuyển qua.
Căn nhà cũ có thể cho thuê, căn nhà đó diện tích không nhỏ, lại còn ở trung tâm thành phố, một tháng có thể thu được năm sáu nghìn tiền thuê.
Chỉ là sau này đi đến nhà bà Trịnh nghe giảng toán sẽ không tiện lắm.
Nhưng Trịnh Thanh Hoa, người đã nhiều lần bị đả kích, chắc hẳn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh, buổi chiều sẽ phải quay lại trường để học buổi tự học tối.
Kiều Ngự đã ở nhà Tống Thiên Vũ cả một kỳ nghỉ.
Đồ ăn nhà họ quá tốt, Kiều Ngự cảm thấy mình đã bị vỗ béo đến tăng cân.
Kiều Ngự ở trong phòng ngủ, học đến tám giờ, đúng giờ ra ngoài ăn sáng, vừa đẩy cửa ra, Tống Thiên Vũ mặc bộ đồ ngủ hình gấu con, mắt nhắm mắt mở, ngáp một cái thật to.
"Kiều... Kiều Ngự, phù phù à — sớm! Ồ... đúng rồi, hôm nay Lý Sính Đình ở nhà, tớ đi thay bộ đồ khác." Nói xong, Tống Thiên Vũ quay người chạy về phòng ngủ, chiếc đuôi gấu nhỏ màu nâu sau lưng bộ đồ ngủ còn lắc lư theo.
Kiều Ngự trong khoảnh khắc đó cảm thấy mình đã bị cậu ta làm cho đáng yêu đến mức không chịu nỗi.
Kết quả, lúc ăn sáng, Lý Sính Đình không hề thức dậy.
Tống Thiên Vũ rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Ngự nhân cơ hội đề xuất ý định rời đi sớm.
Hôm nay cậu định đi tìm trung gian thuê nhà, tiện thể tìm một người giúp việc.
"Tớ đi cùng cậu!" Tống Thiên Vũ lập tức quyết định.
Kiều Ngự nghĩ một lát, cũng không từ chối.
Hai người cùng nhau chạy qua mấy công ty trung gian, Tống Thiên Vũ, cậu ấm nhà giàu này, vậy mà hiếm khi không kêu khổ, cũng không thấy phiền phức.
Điều này lại khiến Kiều Ngự có một cái nhìn mới về cậu ta.
Cuối cùng, Kiều Ngự thuê được một căn hộ gần trường với giá ba nghìn một tháng.
Kiều Ngự thuê thẳng một năm.
Nhà thì dễ tìm, nhưng muốn tìm một người giúp việc lại không dễ.
Kiều Ngự nghĩ một lát, gửi tin nhắn cho Tống Thiên Vũ.
Kiều Ngự: Giúp việc nhà cậu, đều là tìm từ đâu vậy? Tớ định tìm một người cho mẹ tớ.
Tống Thiên Vũ: Ể, để tớ hỏi quản gia.
Lương của người giúp việc ở nhà họ Tống không hề thấp, đây không chỉ là thù lao cho công việc, mà còn bao gồm một phần tiền cho thỏa thuận bảo mật.
Tống Thiên Vũ nói chuyện với quản gia, tiện thể bổ sung một câu: "Đúng rồi, Kiều Ngự bị bệnh tim, mẹ cậu ấy bị bệnh bạch cầu, tốt nhất nên tìm người học y."
Quản gia đáp một tiếng "được", ngay trong ngày đã chọn được người.
Giúp việc họ Vương, từng là y tá trưởng ở bệnh viện. Sau này vì con gái kết hôn, đã nghỉ hưu sớm, chuẩn bị an tâm chăm cháu. Kết quả con rể kiểm tra ra bị vô sinh.
Người giúp việc như vậy thực ra không hề rẻ, quản gia tham khảo giá thị trường, báo giá ra ngoài là 2000 tệ một tháng.
"Bác đến nhà họ Kiều, đừng nói hớ, số tiền còn lại sẽ trừ vào tài khoản của lão gia." Quản gia nói với dì Vương vừa được tuyển.
Tống Dịch Văn nói, nhờ có Kiều Ngự mà con trai mình mới chịu học, thành tích cũng tốt hơn, đây là một chút tấm lòng của ông.
---
Ngày tựu trường của trường trung học số 7.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, năm sáu giờ chiều, trên mặt đất cũng có một lớp nắng vàng.
Cổng trường mở rộng, học sinh lục tục vào trường.
Nhưng hôm nay, không khí trong trường, dường như có chút khác biệt.
Bên dưới tòa nhà giảng đường, vậy mà lại có thêm một tấm bảng thông báo, trên đó dán một tấm nhựa màu đỏ, dường như có viết gì đó.
Đây là một bảng vinh danh.
Hiệu trưởng Hách vì muốn thúc đẩy học sinh học tập, đã đặc biệt làm ra. Dùng để công bố một trăm người đứng đầu của mỗi khối trong kỳ thi tháng lần này, để khen thưởng.
Tân Văn, học sinh lớp 1 khối 7, khẽ ho một tiếng, kéo tay cậu bạn cùng lớp Ma Quang Huy, giả vờ vô tình chen vào hàng đầu của bảng vinh danh.
Nếu cậu ta nói thì, ngoài những người có tên trên bảng, những người đến đây hoàn toàn là hóng chuyện vớ vẩn, ảnh hưởng đến việc cậu ta thưởng thức thứ hạng của mình.
Nhưng Tân Văn lại nghĩ, nếu không có ai khác xem, cậu ta thi điểm cao như vậy, còn có ý nghĩa gì nữa?
Vẻ mặt cậu ta dần trở nên điềm nhiên.
Ừm, hạng nhất, lớp mình.
Hạng hai, lớp mình.
Sau khi so đáp án với các học bá trong lớp, Tân Văn đã có đánh giá cơ bản về thành tích của mình.
Trừ lớp trưởng và ủy viên học tập, Tân Văn tự tin, mình sẽ không thua kém bất kỳ ai.
Nếu không có gì bất ngờ, cậu ta hẳn là hạng ba toàn khối.
Cậu ta biết Ma Quang Huy lần này thi không tốt lắm, nên sau khi xem xong hai cái tên đầu tiên, liền quay đầu, mỉm cười nói với người bên cạnh: "Lần này cậu thi được bao nhiêu?"
Ma Quang Huy chỉ về một vị trí phía sau, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Ừm... chỉ thi được hạng ba mươi bảy toàn khối thôi."
"Lúc kiểm tra tuần, không phải cậu đứng nhất lớp sao?" Tân Văn thầm vui trong lòng, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc, rồi khẽ vỗ vai Ma Quang Huy, giọng điệu đầy khích lệ, "Không sao đâu, lần này chỉ là phong độ không tốt, lần sau chắc chắn sẽ thi tốt hơn."
Ma Quang Huy gượng gạo cười một tiếng.
Tuy vị trí hạng ba toàn khối không được tốt lắm, nhưng xét thấy vì đây là kỳ thi tháng đầu tiên, cũng không phải là không thể tha thứ. Dù sao ngay từ đầu đã đứng nhất thì áp lực thực sự rất lớn.
Ánh mắt Tân Văn nhìn về phía hạng ba trên bảng danh dự.
Nụ cười trên mặt cậu ta, vào khoảnh khắc này, đông cứng lại.
Hạng ba, lớp 7 khối 10, Kiều Ngự.
Hạng tư, lớp 1 khối 10, Tân Văn.
Tân Văn mở to mắt, nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, hoàn toàn không hiểu nổi, tại sao tên của mình lại xếp sau.
Tân Văn đã từng nghe qua cái tên Kiều Ngự.
Có một số cô gái tự cam tâm trụy lạc, không làm việc đàng hoàng, suốt ngày lẩm bẩm trường lớp nào có trai đẹp, cái tên Kiều Ngự của lớp 7, luôn được lưu truyền giữa những đôi môi anh đào của họ.
Tân Văn vô cùng khinh thường điều này. Ở trường, chỉ có thành tích là chủ đề vĩnh hằng, đẹp trai, chẳng lẽ có thể ăn được sao?
Kỳ thi tháng lần này, cậu ta và Kiều Ngự ở cùng một phòng thi. Người này buổi thi đầu tiên còn bỏ thi, buổi chiều thi toán, Tân Văn lén nhìn cậu ta mấy lần, cảm thấy tướng mạo của Kiều Ngự cũng thường thôi!
— Trong này chắc chắn có vấn đề! Đây là suy nghĩ duy nhất của Tân Văn sau khi nhìn thấy thứ hạng.
Tân Văn quay đầu, giọng điệu kinh ngạc: "Điểm có phải bị thống kê sai không?"
Cậu ta muốn nhận được một câu trả lời khẳng định.
Nhưng Ma Quang Huy chỉ lặng lẽ dời tầm mắt, rồi nói nhỏ: "Kiều Ngự bình thường cũng rất nỗ lực..."
Bộ dạng của cậu ta, trong mắt Tân Văn, giống như một thiếu nữ đang tuổi xuân thì.
Nỗ lực? Các học bá ở hàng đầu, có ai là không nỗ lực?
Có những khoảng cách, chỉ cần nỗ lực là có thể bù đắp được sao?
Đừng đùa nữa.
Tân Văn không thể tin được lùi lại mấy bước, rời khỏi bảng vinh danh.
"Cậu tự về lớp trước đi, tôi đột nhiên nhớ ra mình có chút việc." Tân Văn nói, rồi quay người, chạy như điên về phía văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.
Học sinh giỏi như cậu ta, ở chỗ giáo viên luôn được hưởng một số đặc quyền.
Cậu ta muốn xem điểm các môn của Kiều Ngự, và cả bài thi nữa, nếu không cậu ta sẽ không cam tâm! Sao cậu ta có thể thi kém hơn một học sinh lớp 7 được? Chuyện này khiến cậu ta còn mặt mũi nào mà tự xưng là học bá?
Tân Văn chạy hết tốc lực, vừa gõ cửa, bước vào văn phòng, đã nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm của một nhóm giáo viên.
Và nội dung họ nói chuyện, chính là điều mà cậu ta đang quan tâm nhất.
"Cái cậu Kiều Ngự này, môn Ngữ văn chỉ có 0 điểm, vậy mà còn có thể thi được hạng ba toàn khối?"
"Lại còn là lớp bảy... thầy Trương, đừng trách tôi nói không hay, học sinh của thầy đây thật sự không phải gian lận chứ?"
Thầy Trương Văn Quân bị vây quanh.
Ở giữa đám đông, thầy Trương Văn Quân vẻ mặt nghiêm túc: "Chuyện gian lận, không có bằng chứng thì không thể nói bừa. Kiều Ngự là một học sinh rất nỗ lực, các thầy cô không thể vì em ấy ở lớp 7 mà nhìn người bằng con mắt phiến diện được."
Thầy Trình của lớp 1 cầm một tờ giấy thi, mày nhíu chặt: "Thực ra bài thi tổng hợp Khoa học Tự nhiên lần này ra đề vượt chương trình, nhưng đáp án của Kiều Ngự vẫn rất chuẩn. Tôi đã xem bài thi của em ấy, các bước giải rất chi tiết, cũng không hoàn toàn giống với đáp án tham khảo. Tôi thấy lần này, thành tích của em ấy là đáng tin."
Thành tích của cậu ta đáng tin?! Vậy thành tích của mình thì sao? Cứ đáng đời bị đè đầu cưỡi cổ thế à?!
Tân Văn trong khoảnh khắc đó đầu óc nóng lên, đột nhiên tiến lên một bước, nói: "Thưa thầy, em, em lúc thi môn Khoa học tự nhiên, em thấy Kiều Ngự thường xuyên cúi đầu!"
Lúc nói câu này, đầu óc cậu ta trống rỗng. Đợi đến khi lời đã nói ra, mới cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Lời này vừa thốt ra, trong văn phòng lập tức một mảnh tĩnh lặng.
Thầy Tôn, chủ nhiệm lớp 6, khẽ cười khẩy một tiếng: "Thì ra là vậy, thảo nào bài thi môn tự nhiên có thể thi được điểm tối đa."
Thầy Tôn dạy môn Hóa, phần Hóa học lần này chính là do thầy ra đề.
Chất lượng đầu vào của lớp 7, vốn dĩ cũng ngang ngửa với lớp 6, thậm chí theo thứ tự lớp, lớp 6 còn nhỉnh hơn một chút. Nhưng điểm trung bình của kỳ thi lần này tính ra, lớp 7 lại xếp thứ 4 toàn khối, lớp 6 xếp thứ 8. Điều này khiến thầy Tôn cảm thấy vô cùng mất mặt.
Ánh mắt của thầy Trương Văn Quân dán chặt vào mặt Tân Văn, "Không thể nói bừa, em có chắc là Kiều Ngự gian lận không?"
Sau lưng Tân Văn toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Đề thi tự nhiên quá khó, cậu ta suốt cả buổi thi không ngẩng đầu lên lần nào, làm sao biết Kiều Ngự có gian lận hay không?
Thế nhưng, Kiều Ngự môn Văn 0 điểm, hạng ba toàn khối, môn tự nhiên điểm tối đa, điều này có thể sao?
Tân Văn vừa không muốn thừa nhận mình không bằng Kiều Ngự, chín năm giáo dục bắt buộc lại không cho phép cậu ta nói dối, đành phải đứng tại chỗ, ấp a ấp úng: "Em chỉ thấy cậu ấy thường xuyên cúi đầu, những chuyện khác cũng không rõ."
Đúng, chính là như vậy. Cậu ta đâu có nói Kiều Ngự gian lận. Vừa nghĩ đến đây, nội tâm Tân Văn ổn định hơn nhiều.
"Lão Trương à, dọa học sinh sợ rồi kìa." Thầy Tôn ở một bên, nói giọng mỉa mai, "Học sinh thầy dạy, trình độ thế nào, trong lòng thầy không biết rõ sao? Nếu là học sinh của tôi, mà đột nhiên thi được hạng ba toàn khối, tôi là không dám nhận đâu."
Trên mặt thầy Trương Văn Quân thoáng qua một tia tức giận, giọng nói không khỏi cao lên vài phần: "Tôi tin học sinh của tôi! Gian lận là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một học sinh, chẳng lẽ chỉ vì nghe người khác nói bừa vài câu là tin sao? Miệng lưỡi thế gian đổi trắng thay đen, sức mạnh của lời nói là không thể lạm dụng."
Lời còn chưa nói xong, trong đầu thầy đột nhiên thoáng qua chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên khai giảng.
Kiều Ngự đến văn phòng của thầy để trộm giấy xin phép...
Đây là chuyện mà một học sinh giỏi có thể làm ra sao?
Thế là lúc thầy Trương Văn Quân nói những lời này, không khỏi có chút thiếu tự tin.
Thầy Tôn cảm thấy mình đã chiếm được thế thượng phong về mặt đạo đức, bưng chén trà đứng dậy, lắc đầu nói: "Học sinh thi tốt giáo viên cũng có thưởng, nhưng lão Trương, đừng vì chút tiền này mà coi thường sự công bằng trong giáo dục..."
Tôn Thành Bân đã sớm ngứa mắt với Trương Văn Quân rồi.
Người giáo viên nhà quê này, không hiểu vì sao lại đặc biệt được hiệu trưởng Hách coi trọng, thậm chí còn chiếm mất biên chế vốn thuộc về mình... Lại còn nói gì mà, thầy Trương là giáo viên giỏi nổi tiếng ở địa phương.
Nếu để ông ta nói, thì loại giáo viên giỏi của trường trung học nông thôn đó, còn không bằng một sinh viên đại học bình thường.
Cũng chỉ có hiệu trưởng Hách không có mắt nhìn, mới coi hàng đại trà là bảo bối, để cho viên ngọc quý thực sự như mình bị phủ bụi.
Thầy Trình vừa là chủ nhiệm lớp 1, vừa là chủ nhiệm khối 10. Về việc này, thầy có quyền phát biểu rất lớn.
Ánh mắt của thầy Trình Thiên hướng về phía học sinh của mình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Tân Văn, em có chắc những gì mình nói là thật không?"
Đã lao thì phải theo lao, Tân Văn nghiêm túc gật đầu: "Chắc chắn ạ."
Thầy Trình trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định: "Nếu đã vậy, thì gọi Kiều Ngự đến văn phòng một chuyến đi!"
----
Tâm sự chút: Nay không biết sao mà chương này nhiều thấy ớn, làm xong muốn ngả ngang vậy đó.
Đối mặt với cơ quan công quyền của nhà nước, bà ta thay đổi hẳn bộ mặt chua ngoa đanh đá thường ngày, tỏ ra có phần hèn nhát.
"À, bạo hành gia đình? Không có đâu, đây là tình thú vợ chồng chúng tôi thôi... Ái, không không không, anh ấy không đánh tôi. Cái này là do tôi không cẩn thận bị đυ.ng trúng."
"Khởi tố? Không cần khởi tố đâu. Chuyện nhà thôi mà, có cần gì phải ra tòa đâu... Ngài nói có phải không ạ?"
Cảnh sát đau lòng khuyên nhủ: "Bạo hành gia đình chỉ có 0 lần và vô số lần, chị làm vậy là đang dung túng cho tội phạm đó!"
Vương Diễm cười xòa: "Vâng vâng, ngài nói phải."
Nhưng rõ ràng, bà ta không có ý định truy cứu.
Vợ chồng với nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, người ngoài xía vào làm gì không biết.
Ánh mắt viên cảnh sát nhìn bà ta đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép.
Bên kia, Kiều Hải Phong bị đưa về đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn bước chân vào đồn cảnh sát, trong lòng Kiều Hải Phong không khỏi run rẩy.
May mà người ở đồn công an cũng không làm khó hắn, sau khi lấy lời khai xong thì liền dỡ bỏ hạn chế hành vi đối với hắn.
Lúc Kiều Hải Phong rời đi, còn nghe được tiếng cảnh sát xì xào bàn tán.
"Đến vợ mình cũng đánh, đúng là súc sinh."
"Chậc... theo tôi thì loại người này nên nhốt lại. Vứt vào sở thú cho người khác tham quan."
Kiều Hải Phong không dám cãi lại, cúi đầu chuồn mất.
"Đừng để lão tử biết là đứa nào báo cảnh sát." Hắn căm phẫn nghĩ bụng, "Chắc chắn là mụ già nhiều chuyện ở nhà bên cạnh."
Vương Diễm khoanh hai tay, đứng bật dậy, vẻ mặt lạnh lùng: "Kiều Hải Phong, mau đòi lại mười vạn tệ kia về đây. Đầu tư cái gì, tôi thấy toàn là lừa đảo! Có tiền sao không tự mình kiếm, lại đưa cho loại người như anh kiếm? Sao không đi tiểu một bãi mà soi lại cái đức hạnh của mình đi!"
"Hương Hương không phải loại người đó!" Kiều Hải Phong như bị dẫm phải đuôi, lập tức lên tiếng phản bác.
So với việc bị lừa, hắn càng quan tâm đến sĩ diện của mình hơn. Cẩn thận ngẫm lại, chuyện này quả thật có chút không ổn, nhưng trong lòng Kiều Hải Phong vẫn tồn tại một tia may mắn.
Vương Diễm lại chẳng quan tâm nhiều đến thế, giọng điệu bà ta đầy vẻ đe dọa: "Viên cảnh sát kia nói rồi, tôi có thể kiện anh. Nếu anh không lấy lại tiền, lão nương đây sẽ kiện anh ra tòa, để anh không ngóc đầu lên được!"
Máy tính của Kiều Ngự lúc này nhận được một tin nhắn mới.
Kiều Hải Phong: Hương Hương, xin lỗi em. Bố anh đột nhiên bệnh nặng, vào ICU rồi, đang cần tiền thuốc men gấp... Anh cũng không ngờ lại xảy ra chuyện đột ngột thế này. Dự án đầu tư kia anh không tham gia nữa, em có thể trả lại tiền cho anh trước được không?
Khóe miệng Kiều Ngự khẽ nhếch lên.
Phiêu Hương: Anh Phong, em vừa mới chuyển tiền đi rồi. Haiz, nếu đã vậy thì thôi vậy. Em chuyển tiền lại cho anh, nhưng tiền của em cũng đều đem đi đầu tư cả rồi, em bán bớt một ít quỹ trước, rạng sáng hôm nay sẽ chuyển tiền cho anh.
Kiều Hải Phong thấy những lời này, lòng tức thì yên tâm được quá nửa.
Hắn đã nói mà, Hương Hương sao có thể lừa hắn được, Hương Hương yêu hắn chết đi được ấy chứ!
Mấy con đàn bà này lúc yêu vào đều ngu như heo, lấy đâu ra IQ mà đi lừa người.
Kiều Hải Phong: Được rồi, em gái. Lần này là anh có chuyện đột xuất, lần sau có dự án gì, nhớ kéo anh theo với nhé.
Phiêu Hương: Vâng anh ạ /ngại ngùng
Rạng sáng ngày hôm sau, Kiều Ngự chuyển cho Kiều Hải Phong bảy vạn.
Phiêu Hương: Xin lỗi anh nha, em bán mấy quỹ khác nhau. Có 7 vạn hôm nay về rồi, còn ba vạn vẫn chưa về, ba vạn còn lại đợi một ngày nữa em sẽ gửi cho anh.
Bảy vạn là tiền tiết kiệm của Kiều Hải Phong, ba vạn còn lại là hắn vay nặng lãi.
Kiều Ngự hoàn toàn không có ý định lừa tiền của Kiều Hải Phong, bảy vạn này chuyển đi cũng không hề thấy xót.
Kiều Hải Phong: Không vội không vội, cảm ơn em gái.
Dưới cái nhìn của Vương Diễm, Kiều Hải Phong nhận được 7 vạn này liền chuyển thẳng cho bà ta, xem như phí bịt miệng để dĩ hòa vi quý.
"Coi như anh may mắn, không gặp phải lừa đảo." Vương Diễm nhìn bảy vạn vừa về tài khoản, cảm thấy vết thương trên đầu cũng không còn đau nữa, mắt bà ta đảo một vòng, "Con nhỏ này cũng ngốc thật, trông có vẻ ngu ngơ nhiều tiền, hay là nghĩ cách, vay thêm ít tiền từ nó đi?"
Đợi lấy được tiền rồi xóa luôn liên lạc, tự do tự tại.
Kiều Hải Phong còn muốn cưới cô góa phụ xinh đẹp này, sao có thể để Vương Diễm được như ý, hắn lập tức trừng mắt nhìn bà ta, "Bà muốn tôi lại vào tù nữa à?"
Vương Diễm lúc này mới im miệng.
---
Ngày hôm sau, bà ta với tinh thần phấn chấn, mặt mày rạng rỡ đến trung tâm thương mại chuẩn bị đi làm.
Hôm qua vì chuyện của Kiều Hải Phong mà bà ta bị giày vò cả một ngày. Vốn dĩ hôm nay định xin nghỉ, nhưng nghỉ lễ Quốc khánh, trung tâm thương mại thiếu người, lại còn được lương gấp đôi. Vương Diễm thực sự không nỡ bỏ tiền.
May mà vết thương của bà ta ở sau gáy, đội mũ nhân viên vào cũng không quá rõ ràng.
Vương Diễm lôi điện thoại ra, theo thói quen chuẩn bị lướt Weibo, kết quả là vừa đăng nhập, điện thoại đã bị hàng loạt tin nhắn và thông báo mới ập đến làm cho đơ máy.
Weibo này là tài khoản thường dùng của bà ta, bình thường trên mạng, Vương Diễm thích dùng hàng hiệu fake để xây dựng hình tượng danh môn, nhằm có được chút chú ý yếu ớt. Nhưng chưa một lần nào nhận được lượng chia sẻ và bình luận cao như vậy, thậm chí còn có cả một đống tin nhắn riêng...
Vương Diễm bấm vào xem, phát hiện phần lớn lượt chia sẻ đều đến từ bài đăng liên quan đến Lý Sính Đình mà bà ta đăng vào sáng hôm qua!
Điện thoại của bà ta cứ kẹt cứng, Vương Diễm còn chưa kịp bấm vào xem chi tiết thì quản lý đại sảnh đã đi tới với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Vương Diễm, cô qua đây một chút."
Vẻ mặt Vương Diễm lộ ra sự kinh ngạc.
Chẳng lẽ chuyện Kiều Hải Phong vào đồn hôm qua lại ảnh hưởng đến mình?
Nhưng cũng không đến mức đó chứ, cho dù xét về hướng dư luận, bà ta cũng phải là người bị hại.
Vương Diễm đi theo sau quản lý, bước vào phòng họp lớn.
Bà ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người đàn ông mặc vest, hai tay đan vào nhau đặt trước mặt, mỉm cười nhìn bà ta.
"Vương Diễm, đây là luật sư Trương của văn phòng luật Vĩnh Thịnh." Quản lý giới thiệu.
Luật sư...?
Mình có làm gì phạm pháp đâu, tại sao lại có luật sư tìm đến tận nơi?
Vương Diễm thoáng chốc có chút hoảng hốt, bà ta nhìn về phía quản lý với ánh mắt cầu cứu. Nhưng quản lý lại làm như không thấy, hoàn toàn không quay đầu lại.
Luật sư Trương bước lên một bước, nụ cười thân thiện: "Chào chị Vương, tôi nhận ủy thác của cô Lý Sính Đình đến đây để gửi thư luật sư cho chị."
Trong khoảnh khắc, Vương Diễm nhớ lại bài đăng bôi nhọ mình đã đăng ngày hôm qua.
Sống lưng Vương Diễm cong xuống, nhưng giọng nói lại bất giác cao lên, như thể làm vậy có thể thêm can đảm: "Cái gì? Lý Sính Đình? Lý Sính Đình gửi thư luật sư cho tôi làm gì?"
"Là thế này, chị đã tung tin đồn trên mạng, nói rằng cô Lý Sính Đình dùng thủ đoạn bất hợp pháp để có được tài nguyên, lượt chia sẻ đã lên đến bảy nghìn. Việc này đã gây ra ảnh hưởng vô cùng rộng rãi và tiêu cực, xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự của người ủy thác. Cô Lý Sính Đình quyết định khởi tố chị theo pháp luật. Vụ án sẽ sớm được trình lên tòa án thành phố Thiên Hải."
Ngay khoảnh khắc đó, đầu gối Vương Diễm mềm nhũn, suýt chút nữa thì quỳ thẳng xuống đất.
Cái gì gọi là tung tin đồn? Người trên mạng không phải đều nói thế sao? Bà ta chỉ công khai nói ra thôi, sao lại biến thành tung tin đồn?!
Còn cái cô Lý Sính Đình kia nữa... có cần phải mất mặt thế không? Một ngôi sao lớn mà lại đi so đo với một người dân nhỏ bé như bà ta?! Chuyện này để người thường nhìn vào cô ta thế nào?!
Bà ta run rẩy lôi điện thoại ra, tìm đến tài khoản Weibo của Lý Sính Đình, đương nhiên cũng thấy được bài đăng mới nhất.
Lý Sính Đình V: Không nói nhiều lời vô nghĩa, hẹn gặp ở tòa. [Hình ảnh]
Vương Diễm mở phần bình luận, bên dưới toàn là "Ha ha ha ha Thái hậu uy vũ" và "Thái hậu nương nương vạn tuế!"
Lý Sính Đình từng đóng vai Thái hậu trong một bộ phim cổ trang, nguyên mẫu là Phùng Thái hậu của Bắc Ngụy, người lâm triều nhϊếp chính, một đại nữ chủ thực thụ. Kể từ đó, Thái hậu cũng nghiễm nhiên trở thành biệt danh yêu mến của người hâm mộ dành cho cô.
Luật sư Trương sau khi gửi thư luật sư xong thì vui vẻ cáo từ.
Trong phòng họp chỉ còn lại bà ta và quản lý.
Ánh mắt quản lý nhìn bà ta như nhìn một con ruồi: "Hôm nay cô không cần đi làm nữa, tự đến phòng nhân sự quyết toán đi. Sau này cũng đừng đến nữa, đừng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trung tâm thương mại chúng tôi."
---
Triệu Sơn Phong hít sâu một hơi, sửa lại bộ vest đen trên người.
Đây là ngõ Vương Tạ, ngẩng đầu nhìn về phía trước chính là khu thương mại nổi tiếng nhất của Thiên Hải. Mỗi tối, những ánh đèn pha nhiều màu sắc chiếu rọi bầu trời ánh lên một lớp sáng mờ, quả là địa điểm check-in du lịch không thể bỏ qua.
Bộ vest này là do Kiều Ngự đưa cho anh, nghe nói để thuê cho anh bộ này, Kiều Ngự đã phải chạy đến mấy trung tâm thương mại.
Thân hình Triệu Sơn Phong vạm vỡ đến mức có hơi khoa trương, cơ ngực cuồn cuộn mạnh mẽ làm căng phồng chiếc áo sơ mi trắng, bộ đồ này không những không làm anh trở nên yếu đuối, mà ngược lại càng giống... xã hội đen hơn.
Anh nhận lời Kiều Ngự đến đây để làm việc.
Kiều Ngự đã dùng những lời lẽ đơn giản để kể về mối ân oán tình thù giữa cậu và gia đình Kiều Hải Phong.
Sau sự việc của Triệu Tổ An, Triệu Sơn Phong tự cho rằng Kiều Ngự đã là người của mình, dù không phải là đàn em thì cũng là ân công, sao có thể để người ngoài bắt nạt.
Triệu Sơn Phong lập tức đồng ý yêu cầu của Kiều Ngự.
Để xóa tan lo lắng của anh, Kiều Ngự thậm chí còn lật cả luật ra, nói cho anh biết không cần lo lắng, hoàn toàn không có hậu quả gì về sau.
Kiều Ngự mỉm cười: "Anh chỉ nói chuyện với hắn thôi, không cần sợ."
Bên cạnh, Triệu Tổ An cũng gật đầu theo: "Đúng vậy đó anh, anh dọa thằng cha báo đời* đó một trận đi! Để nó cút cho nhanh!"
(*Chú thích: 灾舅子 (zāi jiùzi) là một từ địa phương Tứ Xuyên, chỉ người gây rắc rối, phiền phức.)
Thế là, Triệu Sơn Phong đã đến.
Triệu Sơn Phong đeo một cặp kính râm màu đen, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào lối vào khu dân cư.
Mười giờ sáng, Kiều Hải Phong ra ngoài tìm đồ ăn.
Triệu Sơn Phong đã xem ảnh của ông cậu họ của Kiều Ngự, ngay lúc này mắt anh sáng lên, bước tới, chặn đường Kiều Hải Phong.
Anh cao gần hai mét, thân hình vạm vỡ, Kiều Hải Phong đứng trước mặt anh chẳng khác nào một cục bột mềm.
Ngay khoảnh khắc đó, sự áp đảo về thể hình khiến Kiều Hải Phong trong lòng vô cùng hoảng loạn. Quan trọng hơn, Kiều Hải Phong cảm nhận được luồng khí không mấy thiện cảm từ người đối diện.
"Ngài..." Kiều Hải Phong vừa nói một câu, cánh tay của Triệu Sơn Phong đã nhẹ nhàng khoác lên vai hắn.
Triệu Sơn Phong nói: "Mày là Kiều Hải Phong phải không? Có thời gian không, về chuyện "Phiêu Hương", tao có vài việc muốn nói với mày."
Kiều Hải Phong thầm chửi trong lòng: Mẹ nó, thần kinh à?! Ai quen biết gì mà đi uống cà phê với mày?
Phiêu Hương?... Đúng rồi, Vương Diễm nói, bà ta nhận được tin nhắn. Nói có người bảo bà ta quản chồng mình cho tốt.
Kiều Hải Phong có tật giật mình, không dám từ chối, bị nửa ép nửa tình nguyện đưa đến một con đường nhỏ vắng vẻ bên cạnh.
Mãi đến khi xung quanh không còn ai, Triệu Sơn Phong đeo kính râm, mới trầm giọng đọc thoại: "Phiêu Hương, là người phụ nữ của đại ca chúng tao. Mày với cô ấy mày qua mắt lại, đại ca chúng tao rất khó chịu."
"Tôi... tôi," Kiều Hải Phong cười làm lành, "Tôi và cô ấy, chỉ là quan hệ nam nữ đơn thuần, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng nói chuyện trên mạng... hoàn toàn không thân!"
Có thể thấy, Kiều Hải Phong chắc chắn cũng thuộc loại người tối đi đường đêm mà gặp cướp thì sẽ vứt bạn gái lại ở phía sau.
"Hừ, đại ca chúng tao phát hiện Phiêu Hương chuyển cho mày 7 vạn. Bảy vạn đó là tiền tiêu vặt cô ấy xin đại ca. Hiểu không? Đại ca chúng tao không muốn truy cứu, nhưng nuốt không trôi cục tức này." Triệu Sơn Phong ra một dấu tay, "Đại ca lớn tuổi rồi, không thích đánh đấm chém gϊếŧ. Nên phái tao đến đây cảnh cáo mày. Nhưng sau này, tốt nhất mày đừng liên lạc với Phiêu Hương nữa. Hiểu chưa?"
Kiều Hải Phong kẹp chặt chân, đầu gật lia lịa như gà mổ thóc.
"Bây giờ, xóa phương thức liên lạc của cô ấy đi."
Kiều Hải Phong vội vàng lôi điện thoại ra, dứt khoát xóa Phiêu Hương, sau đó đưa cho Triệu Sơn Phong xem màn hình trống trơn của mình.
Triệu Sơn Phong khẽ gật đầu, "Tốt lắm, mày là người thông minh."
Nói xong, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười.
Kiều Hải Phong qua lớp kính râm không nhìn rõ biểu cảm của Triệu Sơn Phong, chỉ cảm thấy ánh mắt người này đầy ẩn ý, lời nói có hàm ý khác.
Sau lưng hắn toát ra một lớp mồ hôi lạnh, "Đại ca, tôi... tôi đi được chưa ạ?"
Triệu Sơn Phong giả vờ thâm trầm: "Đi đi."
Kiều Hải Phong vội vàng rời đi, lúc đầu là chạy chậm, sau đó quay đầu lại nhìn, Triệu Sơn Phong vẫn đứng yên tại chỗ, không hiểu sao trong lòng đầy hoảng sợ, cuối cùng biến thành chạy bán sống bán chết.
Kiều Hải Phong chạy một mạch về đến nhà, hồn vía vẫn chưa định lại, lại nhớ ra Phiêu Hương còn nợ mình ba vạn chưa chuyển, trong lòng chợt thót một cái.
"May mà lão tử đã học thuộc lòng số Wechat của cô ta..."
Kiều Hải Phong lau mồ hôi trên trán, lấy điện thoại ra, chọn thêm bạn bè.
Bên Phiêu Hương rất nhanh chóng đã chấp nhận.
Phiêu Hương: Anh Phong, xin lỗi anh, em đã lừa anh. Em vốn không phải góa phụ, em là tình nhân của người khác.
Phiêu Hương: [Chuyển khoản] 20000. Đây là số tiền còn lại trên người em, anh để lại số tài khoản ngân hàng đi! Hôm khác em sẽ chuyển cho anh một vạn cuối cùng!
Kiều Hải Phong nhận tiền, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Thực ra nói chuyện lâu như vậy, sự tồn tại của Phiêu Hương là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống cô đơn trống rỗng của hắn, cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm.
Kiều Hải Phong: Hương Hương, em... em giỏi giang như vậy, tại sao phải làʍ t̠ìиɦ nhân của người khác?!
Lần này, Phiêu Hương rất lâu không trả lời.
Mãi đến một tiếng sau, Kiều Hải Phong làm xong cơm trưa, mới thấy tin nhắn mới trong điện thoại.
Phiêu Hương: Hừ, gan mày cũng to thật, không phải đã đồng ý không bao giờ liên lạc với cô ấy nữa sao?
Phiêu Hương: Tao đã cho mày cơ hội, là tự mày không biết trân trọng.
Phiêu Hương: Tốt lắm, ngõ Vương Tạ số 16, lầu 3, phòng 2 phải không, cứ ở đó đợi tao.
Ngay khoảnh khắc đó, vẻ mặt Kiều Hải Phong như bị sét đánh!
Mẹ kiếp, toàn là chuyện quái quỷ gì thế này. Sao hắn lại xui xẻo như vậy?
Cái gã "đại ca" kia vừa nhìn đã biết là loại cứng cựa, dù sau đó có thể báo cảnh sát thì người mình cũng toi rồi! Hoàn toàn không đáng!
Những trải nghiệm tồi tệ trong tháng này lần lượt hiện lên trong đầu Kiều Hải Phong.
Một ý nghĩ nảy sinh trong lòng hắn, rồi sau đó ngày càng mãnh liệt.
---
Một giờ trưa, Vương Diễm thất thần trở về nhà.
Bà ta chỉ nhận được 300 tệ tiền lương cho hai ngày làm việc lễ Quốc khánh. Quản lý nói, đó là còn nể tình bà ta là nhân viên cũ, chứ người khác mà dám làm ô uế danh tiếng của trung tâm thương mại như vậy thì một xu cũng đừng hòng nhận được.
Trên đường về, Vương Diễm cẩn thận xem lại tin nhắn. Phát hiện fan của Lý Sính Đình đã tự tổ chức truy lùng thông tin cá nhân, định từ Weibo của kẻ tung tin đồn là bà ta để tìm ra manh mối. Bây giờ đã moi ra được tuổi, tên và nơi làm việc, có lẽ sắp tới sẽ moi ra được cả địa chỉ nhà của bà ta!
Vương Diễm vừa nghĩ đến khả năng này đã cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Bà ta về đến nhà, chỉ thấy Kiều Hải Phong nhìn mình, sắc mặt trắng bệch: "Anh có chuyện muốn nói với em."
Vương Diễm ngẩn ra, trả lời: "Đúng lúc lắm, em cũng có chuyện muốn nói với anh..."
Hai người nhìn nhau, Kiều Hải Phong nói: "Chúng ta về quê đi."
"Được, càng nhanh càng tốt, mai đi luôn! Học tịch của Kiều Thành, về rồi tính sau."
Còn về Kiều Nguyệt đang sống ở đây?
Liên quan gì đến họ. Dù sao đến lúc đó, người xui xẻo không phải mình là được.
---
Mà trên mạng, một chuyện khác cũng đang âm thầm diễn ra.
Lý Sính Đình đang đắp mặt nạ, vừa suy tính xem hôm nay nên cày phim hay chơi game thì nhận được tin nhắn của đạo diễn Tôn Chính.
Tôn Chính: Sính Đình! Xem kịch bản của bọn anh đi! Hay lắm thật đấy!
Tôn Chính là một đạo diễn phim thương mại, tuy phim luôn bị chê nhưng doanh thu lại rất tốt. Đến tuổi trung niên, Tôn Chính định nâng tầm phong cách của mình nên đã chọn một bộ phim học đường, không biết nên nói là bi kịch hay hài kịch, quá trình vui vẻ, kết cục mỗi người một nơi bi thương.
Tôn Chính định mời Lý Sính Đình vào vai nữ chính, nhưng đã bị Lý Sính Đình từ chối mấy lần.
Lý Sính Đình trước màn hình, không nhịn được mà đảo mắt.
Lý Sính Đình: Đạo diễn Tôn, tuy chúng ta cũng hợp tác mấy lần rồi. Nhưng nữ chính trong phim của ông mới 16, mẹ nó tôi đã 33 rồi, vừa đóng xong vai Thái hậu 60 tuổi đã bắt tôi đi đóng vai thiếu nữ 16, cưa sừng làm nghé cũng không phải kiểu này chứ??
Quan trọng nhất là, bộ phim này hoàn toàn là phim một vai chính, sự tồn tại của nữ chính chỉ là để làm nền, Lý Sính Đình có điên mới đóng.
Tôn Chính: Thù lao có thể thương lượng...
Lý Sính Đình: Đây không phải vấn đề thù lao.
Tôn Chính: Haiz, thôi vậy. Nếu đã thế, anh cũng không ép.
Tôn Chính: Cho em xem nam chính anh định tìm này! Em xem cậu nhóc này, không thơm sao?
Tôn Chính "bép" một tiếng gửi qua một đoạn video.
Lý Sính Đình xem qua hai lần, với con mắt kén chọn của mình, ánh sáng và bố cục của đoạn phim này đều rất tốt, vừa nhìn đã biết là tác phẩm của người có tay nghề cao.
Cô nhớ ra, hình như trước đây mình từng thấy trong nhóm chat có người hỏi đạo diễn hình ảnh của phim này là ai...
Lý Sính Đình xem đến lúc nam chính của đoạn phim ngắn xuất hiện.
Mặt nạ trên mặt cô suýt nữa thì nứt ra.
Đây... đây mẹ nó không phải là, cậu bé bên cạnh Tống Thiên Vũ sao?
Chắc là bạn học của nó, nghe quản gia nói, tên là Kiều Ngự, hai đứa quan hệ rất tốt, Tống Thiên Vũ thậm chí dưới sự ảnh hưởng của cậu, đã chủ động bắt đầu học hành.
Lý Sính Đình vốn tưởng, đây là phim quảng cáo của một bộ phim học đường nào đó.
Năm 2013, các chương trình tuyển chọn tài năng vẫn chưa hot lắm, khi làng giải trí ra mắt một lứa lưu lượng mới, rất thích làm kiểu này.
Kết quả cô xem đến cuối, mới phát hiện đây là một đoạn phim quảng cáo cho một nền tảng lớp học trực tuyến.
Lý Sính Đình: "... Làm phiền rồi."
Lý Sính Đình: Cậu nhóc khá đẹp trai.
Tôn Chính: Phải không, quan trọng nhất là, cảm giác trước ống kính tốt! Chết tiệt, em cứ tạm dừng bất kỳ lúc nào, đúng là không góc chết! Hoàn toàn là nam chính trong lòng anh!
Lý Sính Đình không muốn nghe ông ta nói nhảm cho lắm.
Trợ lý lúc này lên tiếng: "Chị Sính Đình, phim mới của Chu Vi hôm nay công bố chính thức rồi. Nhờ chị chia sẻ lại."
Chu Vi và Lý Sính Đình từng là nghệ sĩ cùng một công ty giải trí. Nhưng Lý Sính Đình đã sớm ra làm riêng, quan hệ của hai người là thứ tình chị em giả tạo.
Lần này tin đồn tiểu tam hot như vậy, không chừng cũng có sự thúc đẩy của studio Chu Vi.
Chỉ là tình chị em giả tạo, thì cũng nên có chút tình cảm giả tạo, để sau này gặp mặt đỡ khó xử.
Thế là, Lý Sính Đình đăng nhập tài khoản Weibo của mình, chuẩn bị bịt mũi chia sẻ bài công bố chính thức phim mới của Chu Vi.
Đúng lúc này, một bài đăng trên vòng bạn bè Weibo của Tôn Chính lọt vào mắt cô.
Tôn Chính V: Cậu bé này tên gì? Trong ngành có ai có thông tin liên lạc không? Lớp học trực tuyến MK: [Video]
Lý Sính Đình suy nghĩ một lát, ngón tay khẽ điểm trên màn hình.
Lý Sính Đình V: Chia sẻ Weibo @ChuViV: Bộ phim tôi đóng chính 《Vừa Hay Chỉ Là Em》, đang chiếu nóng trong dịp Quốc khánh ing~~
Lý Sính Đình V: Em trai đẹp trai quá~~ Mau đưa vào cung đi~ Thái hậu rất thích [doge] @Lớp học trực tuyến MK: [Video]
Cách nhau chưa đầy 1 phút.
Bài nào là công việc, bài nào là thật lòng, sự tương phản mạnh mẽ như vậy, quả là nhìn một cái đã rõ.
Lý Sính Đình không hổ là lưu lượng đỉnh cao của làng giải trí Hoa ngữ hiện nay, chỉ một lượt chia sẻ, đã dùng sức của một mình, đưa đoạn phim quảng cáo này lên hot search.
Trùng hợp thay, lại đè ngay trên đầu một nam nghệ sĩ đang marketing cho "nhan sắc tuyệt thế".
...
...
Cùng với việc tung ra đoạn phim quảng cáo, và sự kinh doanh cần mẫn của Cố Vân Tranh, số lượng đăng ký của nền tảng MK cũng đạt đến một đỉnh cao mới. Đạt đến con số 20 vạn người chưa từng có.
Cố Vân Tranh theo phương án kế hoạch mà AN đã đưa ra trước đó, tiến hành cải cách lần thứ hai cho MK.
Đó là chia nhỏ mảng học tập theo từng loại khóa học. Như vậy không chỉ có các khóa học truyền thống như Anh, Toán, Lý, Hóa, Sinh, mà còn thêm các khóa học về đời sống như nấu ăn, vẽ, làm đồ thủ công, trà đạo, trang điểm. Đồng thời mở thêm chức năng livestream và tặng quà.
Phạm vi bao phủ của toàn bộ nền tảng càng rộng hơn, thậm chí còn mơ hồ lệch khỏi con đường của các lớp học trực tuyến truyền thống, có chút dáng dấp của một trang web video có bình luận chạy trên màn hình.
Tâm trạng của Cố Vân Tranh vô cùng thấp thỏm, không biết cuối cùng MK sẽ đi về đâu. Nhưng từ sau khi cải cách, độ gắn bó của người dùng rõ ràng đã tăng lên không ít.
Mà ba tiết học toán cấp ba mà Kiều Ngự đã ghi hình trước đó, cũng đã được tăng ca thêm giờ để đưa lên kệ.
Thực ra, trong số người dùng mới, chỉ có một phần rất nhỏ là thực sự có ý định học tập và trả tiền cho kiến thức; đa số đều đến xem cho vui.
Cố Vân Tranh hoàn toàn không lạc quan về lời hứa lợi nhuận 10 vạn một tháng của Kiều Ngự. Hơn nữa, các giáo viên khác, tài nguyên khóa học sau này đều là 10 tệ một tiết, hoặc 30 tệ trọn gói một tháng. Mà Kiều Ngự lại cứ thích đi đường khác người, từ chối tham gia dịch vụ trọn gói, và điều chỉnh giá thành 1 tệ một tiết.
Như vậy, chẳng phải là cần đến hơn 10 vạn người xem, mới có thể đạt được điều khoản đầu tiên trong thỏa thuận cá cược sao? Tổng số lượt đăng ký của nền tảng MK, mới vừa qua ba mươi vạn. Đi đâu mà tìm được nhiều người như vậy?
Quả nhiên, ngày đầu tiên lên kệ, doanh thu mà Kiều Ngự mang lại, chỉ có hơn 6000 tệ, trong đó phần lớn là vì khuôn mặt của Kiều Ngự mà móc tiền ra.
Cố Vân Tranh nhìn số liệu hậu trường, lẩm bẩm: "Thực ra con số này đã là rất nhiều rồi, nhưng theo quy luật, mấy ngày đầu trả phí là nhiều nhất, sau này sẽ chỉ giảm dần. Tháng đầu tiên muốn đạt mười vạn, vẫn có chút nguy hiểm a."
Haiz, Kiều Ngự vẫn còn quá trẻ. Nhưng loại cậu ấm nhà giàu chơi cho vui này, chắc là không thiếu tiền. Cố Vân Tranh thầm tính toán trong lòng, cho dù Kiều Ngự thua cược, cũng sẽ trả lương theo số tiền trong thỏa thuận. Một tháng chỉ đưa lương cơ bản thì lương tâm của chính anh cũng không cho phép.
Cố Vân Tranh nghỉ lễ Quốc khánh vẫn luôn tăng ca, bận rộn tuyển quân, bận rộn đổi máy chủ mới, quay cuồng ba ngày liền, cuối cùng hôm nay có chút không chịu nổi.
Anh tám giờ tối đã sớm nằm trên giường, chìm vào giấc ngủ.
Hai giờ sáng, chuông điện thoại của Cố Vân Tranh vang lên.
Anh vừa nghe điện thoại đã muốn khóc, nhưng dân văn phòng khởi nghiệp không có tư cách rơi lệ.
Cố Vân Tranh bắt máy.
Giọng của kỹ sư mệt mỏi và lo lắng: "Sếp ơi!! Mau đi đổi một máy chủ đại lý mới đi!! Số lượng đăng ký nhiều quá, máy chủ lại sập rồi!!!"
Cố Vân Tranh nheo mắt, vẻ mặt hoang mang chấm hỏi, nghi ngờ mình chưa tỉnh ngủ: "Cái gì? Máy chủ lại sập rồi? Tôi không phải vừa mới đổi một cái mới sao!"
Kỹ sư: "Anh tự đăng nhập hậu trường xem đi!"
Vì nghèo, Cố Vân Tranh trước đây cũng đã học một số kiến thức chuyên môn đơn giản. Anh kinh ngạc phát hiện, kỹ sư vậy mà không lừa mình.
Từ 8 giờ 30 tối, số lượng đăng ký của MK đột nhiên bùng nổ, trong vòng nửa tiếng đã có hơn hai vạn người dùng đăng ký ùa vào. Còn những người không đăng ký, chỉ vào xem qua loa, thì còn nhiều hơn nữa...
Cũng không trách máy chủ lại sập.
Cố Vân Tranh còn chú ý đến một chuyện khác.
Đó là doanh thu của Kiều Ngự, từ 6000 hôm qua, đột nhiên tăng vọt lên hơn ba vạn, và có vẻ như, còn có xu hướng tiếp tục tăng.
Nếu không phải vì quá muộn, Cố Vân Tranh đã muốn gọi điện hỏi Kiều Ngự, có phải doanh nghiệp gia đình cậu qua đây để cày thành tích không.
Cố Vân Tranh dụi mắt, mở danh bạ, một lần nữa gọi cho kỹ sư.
"Chuyện gì vậy, sao đột nhiên tăng nhiều thế?"
"Anh còn chưa biết sao? Đoạn phim quảng cáo của chúng ta được Lý Sính Đình chia sẻ rồi!" Kỹ sư nói với tốc độ cực nhanh, "Rồi vô tình bị đưa lên hot search, vừa hay đè lên hot search của một tiểu thịt tươi trong nhóm nhạc nam nào đó."
Nam nghệ sĩ này không phải dạng vừa, chương trình tạp kỹ anh ta tham gia đang phát sóng rất hot, độ nổi tiếng đang ở đỉnh cao, cả fan cứng và anti-fan đều có số lượng rất lớn trên toàn mạng. Vừa thấy Kiều Ngự đè lên đầu, liền bùng nổ.
"Fan của nam thần tượng kia không chịu, vào gửi bình luận chửi cha mắng mẹ, kết quả phát hiện chỉ có mua khóa học mới có thể gửi bình luận... Rồi cái cậu nam thần tượng đó, anti-fan của cậu ta lại hơi nhiều. Một nhóm người khác liền chế giễu cậu ta trông còn không đẹp bằng một giáo viên dạy online, tự giác đăng ký vào để phản dame, kiểm soát bình luận, nói là muốn đưa thầy Kiều dạy online debut."
Cứ thế qua lại, võ mồm đấu không ngớt. Dù sao một tiết học chỉ có một đồng, chỉ cần bỏ ra một đồng, là có thể khiến một người lạ ở cách ngàn dặm tức đến đau gan, sao lại không vui chứ?
"Chính là tình hình như vậy... hiểu chưa?"
Cố Vân Tranh nghe mà ngây người.
---
"Chúc mừng Ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống. Gia đình Kiều Hải Phong đã chuyển đi vào ba giờ sáng hôm nay."
"Phần thưởng: 1 điểm may mắn, 1 điểm tích lũy, 1 thẻ kỹ năng ngẫu nhiên."
"Chúc mừng Ký chủ, hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ 1, độ nổi tiếng đạt 1000. Nhận được hai vạn tiền mặt thưởng."
Kiều Ngự vừa tỉnh giấc đã nghe thấy tiếng thông báo trong trẻo của hệ thống.
Lúc này là sáu giờ sáng, trời vừa hửng sáng.
Kiều Ngự mở bảng điều khiển xem qua một chút.
Cái trước, Kiều Ngự có thể hiểu, nhưng cái sau... độ nổi tiếng của cậu sao lại đột nhiên từ 100 tăng lên hơn một nghìn?
Kiều Ngự mở phiên bản giáo viên của nền tảng MK, xem qua doanh thu hiện tại của mình.
Dù đã quen với những con sóng lớn hàng trăm triệu ở kiếp trước, cậu vẫn không nhịn được cảm thấy một niềm vui nho nhỏ.
Hàng trăm triệu ở kiếp trước, đó cũng là của người khác. Cụ thể mà nói, là của nhà họ Lý.
Còn bây giờ, hơn ba vạn tệ trong hậu trường này, đều là do chính tay cậu kiếm được, tuy cuối cùng còn phải chờ nền tảng phân chia, nhưng ít nhất ở kiếp trước, lúc 16 tuổi cậu vẫn còn đang chơi game ở tiệm net.
Kiều Ngự khẽ bình ổn lại suy nghĩ, phát hiện ra một vấn đề: "Trước đây không phải đều là thưởng điểm tích lũy sao, sao bây giờ lại biến thành tiền mặt."
Hệ thống chọn cách im lặng, và ngấm ngầm bắt đầu phỉ báng — Mẹ nó, còn không phải vì ngươi làm nhiệm vụ quá nhanh sao.
Theo quy trình ban đầu, Kiều Ngự đạt độ nổi tiếng 1000, sẽ nhận được 100 điểm tích lũy thưởng. Phải biết rằng, trong phán đoán của hệ thống, độ nổi tiếng khó tăng hơn nhiều so với những thứ khác... Ai mà ngờ được ký chủ kỳ này lại không đi theo lối mòn, hệ thống căn bản không có đủ điểm tích lũy để phát!!
Kiều Ngự sau khi vượt qua thẩm mỹ của hệ thống, lại thành công trở thành người đàn ông vét cạn kho hàng của hệ thống.
Kiều Ngự đợi một lúc, cũng không nghe thấy câu trả lời của hệ thống, bèn từ bỏ việc hỏi han.
Số tiền này cậu cầm cũng vừa đúng lúc có việc cần.
Cậu định thuê một căn nhà gần trường, và thuê một người giúp việc. Để Kiều Nguyệt chuyển qua.
Căn nhà cũ có thể cho thuê, căn nhà đó diện tích không nhỏ, lại còn ở trung tâm thành phố, một tháng có thể thu được năm sáu nghìn tiền thuê.
Chỉ là sau này đi đến nhà bà Trịnh nghe giảng toán sẽ không tiện lắm.
Nhưng Trịnh Thanh Hoa, người đã nhiều lần bị đả kích, chắc hẳn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh, buổi chiều sẽ phải quay lại trường để học buổi tự học tối.
Kiều Ngự đã ở nhà Tống Thiên Vũ cả một kỳ nghỉ.
Đồ ăn nhà họ quá tốt, Kiều Ngự cảm thấy mình đã bị vỗ béo đến tăng cân.
Kiều Ngự ở trong phòng ngủ, học đến tám giờ, đúng giờ ra ngoài ăn sáng, vừa đẩy cửa ra, Tống Thiên Vũ mặc bộ đồ ngủ hình gấu con, mắt nhắm mắt mở, ngáp một cái thật to.
"Kiều... Kiều Ngự, phù phù à — sớm! Ồ... đúng rồi, hôm nay Lý Sính Đình ở nhà, tớ đi thay bộ đồ khác." Nói xong, Tống Thiên Vũ quay người chạy về phòng ngủ, chiếc đuôi gấu nhỏ màu nâu sau lưng bộ đồ ngủ còn lắc lư theo.
Kiều Ngự trong khoảnh khắc đó cảm thấy mình đã bị cậu ta làm cho đáng yêu đến mức không chịu nỗi.
Kết quả, lúc ăn sáng, Lý Sính Đình không hề thức dậy.
Tống Thiên Vũ rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Ngự nhân cơ hội đề xuất ý định rời đi sớm.
Hôm nay cậu định đi tìm trung gian thuê nhà, tiện thể tìm một người giúp việc.
"Tớ đi cùng cậu!" Tống Thiên Vũ lập tức quyết định.
Kiều Ngự nghĩ một lát, cũng không từ chối.
Hai người cùng nhau chạy qua mấy công ty trung gian, Tống Thiên Vũ, cậu ấm nhà giàu này, vậy mà hiếm khi không kêu khổ, cũng không thấy phiền phức.
Điều này lại khiến Kiều Ngự có một cái nhìn mới về cậu ta.
Cuối cùng, Kiều Ngự thuê được một căn hộ gần trường với giá ba nghìn một tháng.
Kiều Ngự thuê thẳng một năm.
Nhà thì dễ tìm, nhưng muốn tìm một người giúp việc lại không dễ.
Kiều Ngự nghĩ một lát, gửi tin nhắn cho Tống Thiên Vũ.
Kiều Ngự: Giúp việc nhà cậu, đều là tìm từ đâu vậy? Tớ định tìm một người cho mẹ tớ.
Tống Thiên Vũ: Ể, để tớ hỏi quản gia.
Lương của người giúp việc ở nhà họ Tống không hề thấp, đây không chỉ là thù lao cho công việc, mà còn bao gồm một phần tiền cho thỏa thuận bảo mật.
Tống Thiên Vũ nói chuyện với quản gia, tiện thể bổ sung một câu: "Đúng rồi, Kiều Ngự bị bệnh tim, mẹ cậu ấy bị bệnh bạch cầu, tốt nhất nên tìm người học y."
Quản gia đáp một tiếng "được", ngay trong ngày đã chọn được người.
Giúp việc họ Vương, từng là y tá trưởng ở bệnh viện. Sau này vì con gái kết hôn, đã nghỉ hưu sớm, chuẩn bị an tâm chăm cháu. Kết quả con rể kiểm tra ra bị vô sinh.
Người giúp việc như vậy thực ra không hề rẻ, quản gia tham khảo giá thị trường, báo giá ra ngoài là 2000 tệ một tháng.
"Bác đến nhà họ Kiều, đừng nói hớ, số tiền còn lại sẽ trừ vào tài khoản của lão gia." Quản gia nói với dì Vương vừa được tuyển.
Tống Dịch Văn nói, nhờ có Kiều Ngự mà con trai mình mới chịu học, thành tích cũng tốt hơn, đây là một chút tấm lòng của ông.
---
Ngày tựu trường của trường trung học số 7.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, năm sáu giờ chiều, trên mặt đất cũng có một lớp nắng vàng.
Cổng trường mở rộng, học sinh lục tục vào trường.
Nhưng hôm nay, không khí trong trường, dường như có chút khác biệt.
Bên dưới tòa nhà giảng đường, vậy mà lại có thêm một tấm bảng thông báo, trên đó dán một tấm nhựa màu đỏ, dường như có viết gì đó.
Đây là một bảng vinh danh.
Hiệu trưởng Hách vì muốn thúc đẩy học sinh học tập, đã đặc biệt làm ra. Dùng để công bố một trăm người đứng đầu của mỗi khối trong kỳ thi tháng lần này, để khen thưởng.
Tân Văn, học sinh lớp 1 khối 7, khẽ ho một tiếng, kéo tay cậu bạn cùng lớp Ma Quang Huy, giả vờ vô tình chen vào hàng đầu của bảng vinh danh.
Nếu cậu ta nói thì, ngoài những người có tên trên bảng, những người đến đây hoàn toàn là hóng chuyện vớ vẩn, ảnh hưởng đến việc cậu ta thưởng thức thứ hạng của mình.
Nhưng Tân Văn lại nghĩ, nếu không có ai khác xem, cậu ta thi điểm cao như vậy, còn có ý nghĩa gì nữa?
Vẻ mặt cậu ta dần trở nên điềm nhiên.
Ừm, hạng nhất, lớp mình.
Hạng hai, lớp mình.
Sau khi so đáp án với các học bá trong lớp, Tân Văn đã có đánh giá cơ bản về thành tích của mình.
Trừ lớp trưởng và ủy viên học tập, Tân Văn tự tin, mình sẽ không thua kém bất kỳ ai.
Nếu không có gì bất ngờ, cậu ta hẳn là hạng ba toàn khối.
Cậu ta biết Ma Quang Huy lần này thi không tốt lắm, nên sau khi xem xong hai cái tên đầu tiên, liền quay đầu, mỉm cười nói với người bên cạnh: "Lần này cậu thi được bao nhiêu?"
Ma Quang Huy chỉ về một vị trí phía sau, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Ừm... chỉ thi được hạng ba mươi bảy toàn khối thôi."
"Lúc kiểm tra tuần, không phải cậu đứng nhất lớp sao?" Tân Văn thầm vui trong lòng, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc, rồi khẽ vỗ vai Ma Quang Huy, giọng điệu đầy khích lệ, "Không sao đâu, lần này chỉ là phong độ không tốt, lần sau chắc chắn sẽ thi tốt hơn."
Ma Quang Huy gượng gạo cười một tiếng.
Tuy vị trí hạng ba toàn khối không được tốt lắm, nhưng xét thấy vì đây là kỳ thi tháng đầu tiên, cũng không phải là không thể tha thứ. Dù sao ngay từ đầu đã đứng nhất thì áp lực thực sự rất lớn.
Ánh mắt Tân Văn nhìn về phía hạng ba trên bảng danh dự.
Nụ cười trên mặt cậu ta, vào khoảnh khắc này, đông cứng lại.
Hạng ba, lớp 7 khối 10, Kiều Ngự.
Hạng tư, lớp 1 khối 10, Tân Văn.
Tân Văn mở to mắt, nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, hoàn toàn không hiểu nổi, tại sao tên của mình lại xếp sau.
Tân Văn đã từng nghe qua cái tên Kiều Ngự.
Có một số cô gái tự cam tâm trụy lạc, không làm việc đàng hoàng, suốt ngày lẩm bẩm trường lớp nào có trai đẹp, cái tên Kiều Ngự của lớp 7, luôn được lưu truyền giữa những đôi môi anh đào của họ.
Tân Văn vô cùng khinh thường điều này. Ở trường, chỉ có thành tích là chủ đề vĩnh hằng, đẹp trai, chẳng lẽ có thể ăn được sao?
Kỳ thi tháng lần này, cậu ta và Kiều Ngự ở cùng một phòng thi. Người này buổi thi đầu tiên còn bỏ thi, buổi chiều thi toán, Tân Văn lén nhìn cậu ta mấy lần, cảm thấy tướng mạo của Kiều Ngự cũng thường thôi!
— Trong này chắc chắn có vấn đề! Đây là suy nghĩ duy nhất của Tân Văn sau khi nhìn thấy thứ hạng.
Tân Văn quay đầu, giọng điệu kinh ngạc: "Điểm có phải bị thống kê sai không?"
Cậu ta muốn nhận được một câu trả lời khẳng định.
Nhưng Ma Quang Huy chỉ lặng lẽ dời tầm mắt, rồi nói nhỏ: "Kiều Ngự bình thường cũng rất nỗ lực..."
Bộ dạng của cậu ta, trong mắt Tân Văn, giống như một thiếu nữ đang tuổi xuân thì.
Nỗ lực? Các học bá ở hàng đầu, có ai là không nỗ lực?
Có những khoảng cách, chỉ cần nỗ lực là có thể bù đắp được sao?
Đừng đùa nữa.
Tân Văn không thể tin được lùi lại mấy bước, rời khỏi bảng vinh danh.
"Cậu tự về lớp trước đi, tôi đột nhiên nhớ ra mình có chút việc." Tân Văn nói, rồi quay người, chạy như điên về phía văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.
Học sinh giỏi như cậu ta, ở chỗ giáo viên luôn được hưởng một số đặc quyền.
Cậu ta muốn xem điểm các môn của Kiều Ngự, và cả bài thi nữa, nếu không cậu ta sẽ không cam tâm! Sao cậu ta có thể thi kém hơn một học sinh lớp 7 được? Chuyện này khiến cậu ta còn mặt mũi nào mà tự xưng là học bá?
Tân Văn chạy hết tốc lực, vừa gõ cửa, bước vào văn phòng, đã nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm của một nhóm giáo viên.
Và nội dung họ nói chuyện, chính là điều mà cậu ta đang quan tâm nhất.
"Cái cậu Kiều Ngự này, môn Ngữ văn chỉ có 0 điểm, vậy mà còn có thể thi được hạng ba toàn khối?"
"Lại còn là lớp bảy... thầy Trương, đừng trách tôi nói không hay, học sinh của thầy đây thật sự không phải gian lận chứ?"
Thầy Trương Văn Quân bị vây quanh.
Ở giữa đám đông, thầy Trương Văn Quân vẻ mặt nghiêm túc: "Chuyện gian lận, không có bằng chứng thì không thể nói bừa. Kiều Ngự là một học sinh rất nỗ lực, các thầy cô không thể vì em ấy ở lớp 7 mà nhìn người bằng con mắt phiến diện được."
Thầy Trình của lớp 1 cầm một tờ giấy thi, mày nhíu chặt: "Thực ra bài thi tổng hợp Khoa học Tự nhiên lần này ra đề vượt chương trình, nhưng đáp án của Kiều Ngự vẫn rất chuẩn. Tôi đã xem bài thi của em ấy, các bước giải rất chi tiết, cũng không hoàn toàn giống với đáp án tham khảo. Tôi thấy lần này, thành tích của em ấy là đáng tin."
Thành tích của cậu ta đáng tin?! Vậy thành tích của mình thì sao? Cứ đáng đời bị đè đầu cưỡi cổ thế à?!
Tân Văn trong khoảnh khắc đó đầu óc nóng lên, đột nhiên tiến lên một bước, nói: "Thưa thầy, em, em lúc thi môn Khoa học tự nhiên, em thấy Kiều Ngự thường xuyên cúi đầu!"
Lúc nói câu này, đầu óc cậu ta trống rỗng. Đợi đến khi lời đã nói ra, mới cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Lời này vừa thốt ra, trong văn phòng lập tức một mảnh tĩnh lặng.
Thầy Tôn, chủ nhiệm lớp 6, khẽ cười khẩy một tiếng: "Thì ra là vậy, thảo nào bài thi môn tự nhiên có thể thi được điểm tối đa."
Thầy Tôn dạy môn Hóa, phần Hóa học lần này chính là do thầy ra đề.
Chất lượng đầu vào của lớp 7, vốn dĩ cũng ngang ngửa với lớp 6, thậm chí theo thứ tự lớp, lớp 6 còn nhỉnh hơn một chút. Nhưng điểm trung bình của kỳ thi lần này tính ra, lớp 7 lại xếp thứ 4 toàn khối, lớp 6 xếp thứ 8. Điều này khiến thầy Tôn cảm thấy vô cùng mất mặt.
Ánh mắt của thầy Trương Văn Quân dán chặt vào mặt Tân Văn, "Không thể nói bừa, em có chắc là Kiều Ngự gian lận không?"
Sau lưng Tân Văn toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Đề thi tự nhiên quá khó, cậu ta suốt cả buổi thi không ngẩng đầu lên lần nào, làm sao biết Kiều Ngự có gian lận hay không?
Thế nhưng, Kiều Ngự môn Văn 0 điểm, hạng ba toàn khối, môn tự nhiên điểm tối đa, điều này có thể sao?
Tân Văn vừa không muốn thừa nhận mình không bằng Kiều Ngự, chín năm giáo dục bắt buộc lại không cho phép cậu ta nói dối, đành phải đứng tại chỗ, ấp a ấp úng: "Em chỉ thấy cậu ấy thường xuyên cúi đầu, những chuyện khác cũng không rõ."
Đúng, chính là như vậy. Cậu ta đâu có nói Kiều Ngự gian lận. Vừa nghĩ đến đây, nội tâm Tân Văn ổn định hơn nhiều.
"Lão Trương à, dọa học sinh sợ rồi kìa." Thầy Tôn ở một bên, nói giọng mỉa mai, "Học sinh thầy dạy, trình độ thế nào, trong lòng thầy không biết rõ sao? Nếu là học sinh của tôi, mà đột nhiên thi được hạng ba toàn khối, tôi là không dám nhận đâu."
Trên mặt thầy Trương Văn Quân thoáng qua một tia tức giận, giọng nói không khỏi cao lên vài phần: "Tôi tin học sinh của tôi! Gian lận là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một học sinh, chẳng lẽ chỉ vì nghe người khác nói bừa vài câu là tin sao? Miệng lưỡi thế gian đổi trắng thay đen, sức mạnh của lời nói là không thể lạm dụng."
Lời còn chưa nói xong, trong đầu thầy đột nhiên thoáng qua chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên khai giảng.
Kiều Ngự đến văn phòng của thầy để trộm giấy xin phép...
Đây là chuyện mà một học sinh giỏi có thể làm ra sao?
Thế là lúc thầy Trương Văn Quân nói những lời này, không khỏi có chút thiếu tự tin.
Thầy Tôn cảm thấy mình đã chiếm được thế thượng phong về mặt đạo đức, bưng chén trà đứng dậy, lắc đầu nói: "Học sinh thi tốt giáo viên cũng có thưởng, nhưng lão Trương, đừng vì chút tiền này mà coi thường sự công bằng trong giáo dục..."
Tôn Thành Bân đã sớm ngứa mắt với Trương Văn Quân rồi.
Người giáo viên nhà quê này, không hiểu vì sao lại đặc biệt được hiệu trưởng Hách coi trọng, thậm chí còn chiếm mất biên chế vốn thuộc về mình... Lại còn nói gì mà, thầy Trương là giáo viên giỏi nổi tiếng ở địa phương.
Nếu để ông ta nói, thì loại giáo viên giỏi của trường trung học nông thôn đó, còn không bằng một sinh viên đại học bình thường.
Cũng chỉ có hiệu trưởng Hách không có mắt nhìn, mới coi hàng đại trà là bảo bối, để cho viên ngọc quý thực sự như mình bị phủ bụi.
Thầy Trình vừa là chủ nhiệm lớp 1, vừa là chủ nhiệm khối 10. Về việc này, thầy có quyền phát biểu rất lớn.
Ánh mắt của thầy Trình Thiên hướng về phía học sinh của mình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Tân Văn, em có chắc những gì mình nói là thật không?"
Đã lao thì phải theo lao, Tân Văn nghiêm túc gật đầu: "Chắc chắn ạ."
Thầy Trình trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định: "Nếu đã vậy, thì gọi Kiều Ngự đến văn phòng một chuyến đi!"
----
Tâm sự chút: Nay không biết sao mà chương này nhiều thấy ớn, làm xong muốn ngả ngang vậy đó.
3
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
