0 chữ
Chương 49
Chương 49
Tôn Hồng Na thở dốc: "Mỹ Nghiên, con nhóc Ninh Tiêu Dư kia cúp máy bà! Nhưng bà đã bảo đội bảo vệ quản lý nhà đến rồi, cháu canh chừng đi!"
Trần Mỹ Nghiên đã bình tĩnh: "Bà nội yên tâm, cháu cũng đang ở hiện trường quan sát."
"Được rồi, chiều bà sẽ xuất viện sớm, cái con ăn cháo đá bát kia, tốt nhất đừng để bà bắt được..."
Sau khi cúp máy, đội bảo vệ khu nhà đã đến gõ cửa biệt thự.
Trần Mỹ Nghiên sai người giúp việc mở cửa, nhìn đội bảo vệ nối đuôi đi vào, cô ta chỉ vào cửa an toàn của phòng sưu tập: "Chờ một lát có người đi ra, mặc kệ cô ta cầm gì cũng phải cướp lại hết."
"Vâng, cô Trần."
"Hừ." Trần Mỹ Ngôn nghĩ tới cảnh Ninh Tiêu Dư đi ra bị người khác xâu xé, cười xùy: "Con điên, cứ chờ mất mặt đi."
Có điều…
Trần Mỹ Nghiên và Tôn Hồng Na chuẩn bị đầy đủ hoàn toàn không ngờ từ đầu đến cuối, Ninh Tiêu Dư không định di chuyển mấy thứ này.
"Dạ dạ, cảm ơn giáo sư Sở rất nhiều."
Trong phòng lives của giáo sư Sở, cư dân mạng được kết nối đã nhận được một bản phân tích toàn diện, sau khi liên tục cảm ơn thì treo video.
Giáo sư Sở mỉm cười gật đầu: "Vậy chúng ta tới vòng kết nối tiếp theo."
Khi Sở Nhạc Phong nhấn màn hình, trên máy tính bảng của Ninh Tiêu Dư hiện lên một hộp video, camera trước tự động bật lên, đưa khuôn mặt của cô vào trong ảnh.
Ninh Tiêu Dư mặc đồ bình thường, tóc dài buông xõa tùy ý, đôi mắt trong veo dưới hàng lông mày cong trông vẫn xinh đẹp ngay cả khi không trang điểm, dưới ánh sáng dịu nhẹ của phần mềm Chụp nhanh, cô vẫn đẹp rạng ngời.
Giáo sư Sở ngạc nhiên nhướng mày, lễ phép nói: "Chủ đồ quý này là một cô gái trẻ xinh đẹp, xin hỏi cô tên là gì?"
Ninh Tiêu Dư: "Tôi họ Ninh."
Khu bình luận trong phòng phát sóng bùng nổ:
"Quào, chủ đồ quý đẹp quá, ngôi sao nào hả?"
"Chắc chắn cô ấy là con nhà giàu rồi, mấy thứ trên kệ phía sau cô ấy trông không tầm thường."
"Con ông cháu cha hả? Khiến tôi mở mang tầm mắt đi!"
"Được rồi, cô Ninh, hôm nay cô cần giám định bảo vật gì?" Giáo sư Sở hỏi.
"Có khá nhiều." Ninh Tiêu Dư bấm chuyển góc quay, hướng ống kính về phía trước kệ bác vật học, tiện tay cầm một chiếc bát ngọc lên: "Giáo sư Sở, phiền ông xem hộ tôi cái này trước được không?"
Khi món đồ xuất hiện, giáo sư Sở lập tức ngồi thẳng dậy, yêu cầu xem chi tiết hơn.
Ninh Tiêu Dư cầm bát ngọc đổi góc nhìn, thản nhiên như đang cầm hộp cơm dùng một lần đi kèm với đồ ăn mang về.
Giáo sư Sở ngạc nhiên nói: "Tai thú hai bên có hoa văn tinh xảo, một con dấu tiêu chuẩn cận đại đúc dưới đáy, hẳn là đồ từ tám mươi, chín mươi năm trước, mặc dù không đáp ứng tiêu chuẩn của văn vật, nhưng chắc chắn giá trị của kỹ thuật điêu khắc này phải bảy con số, nếu đem bán đấu giá, có lẽ còn cao hơn..."
"Ú òa, đúng là con nhà giàu nha!"
"Chưa biết chừng mấy thập niên trước có nhân vật tai to mặt lớn nào dùng món đồ này rồi, thật là mở mang tầm mắt!"
"Cô Ninh, nhìn đi! Xem thử tính ra tay thế nào? Tính giá cao!"
Ninh Tiêu Dư mỉm cười: "Cám ơn giáo sư Sở, đắt như vậy mà người nhà tôi vẫn chấp nhận mua."
Giáo sư Sở nhắc nhở: "Đúng vậy, cô Ninh cầm cẩn thận một chút, đồ bằng ngọc rất dễ vỡ..."
Xoảng!
Vừa dứt lời, Ninh Tiêu Dư trượt tay, bát ngọc rơi thẳng xuống!
"Ôi giời, lỡ tay trượt." Giọng điệu Ninh Tiêu Dư nhẹ bẫng.
Ồ, Tôn Hồng Na và Trần Thừa Phong chỉ mua đồ sưu tầm chỉ để chuyển nhượng tài sản, vì vũng nước sâu giới sưu tầm nên họ biết bản thân không giỏi nhận biết, sợ mua trúng hàng giả nên từ đó đến nay luôn tránh xa đồ cổ, chỉ mua những đồ thủ công chắc chắn vẫn giữ được giá trị, dẫn đến việc mặc dù các đồ vật trong toàn bộ phòng sưu tập có giá trị cao nhưng không phải văn vật được nhà nước bảo vệ, không hề có gánh nặng tâm lý nào khi đập phá chúng.
Ninh Tiêu Dư không gánh nặng nào, nhưng những người khác lại sợ hãi đến phát điên.
Trần Mỹ Nghiên đã bình tĩnh: "Bà nội yên tâm, cháu cũng đang ở hiện trường quan sát."
"Được rồi, chiều bà sẽ xuất viện sớm, cái con ăn cháo đá bát kia, tốt nhất đừng để bà bắt được..."
Sau khi cúp máy, đội bảo vệ khu nhà đã đến gõ cửa biệt thự.
Trần Mỹ Nghiên sai người giúp việc mở cửa, nhìn đội bảo vệ nối đuôi đi vào, cô ta chỉ vào cửa an toàn của phòng sưu tập: "Chờ một lát có người đi ra, mặc kệ cô ta cầm gì cũng phải cướp lại hết."
"Vâng, cô Trần."
"Hừ." Trần Mỹ Ngôn nghĩ tới cảnh Ninh Tiêu Dư đi ra bị người khác xâu xé, cười xùy: "Con điên, cứ chờ mất mặt đi."
Có điều…
Trần Mỹ Nghiên và Tôn Hồng Na chuẩn bị đầy đủ hoàn toàn không ngờ từ đầu đến cuối, Ninh Tiêu Dư không định di chuyển mấy thứ này.
Trong phòng lives của giáo sư Sở, cư dân mạng được kết nối đã nhận được một bản phân tích toàn diện, sau khi liên tục cảm ơn thì treo video.
Giáo sư Sở mỉm cười gật đầu: "Vậy chúng ta tới vòng kết nối tiếp theo."
Khi Sở Nhạc Phong nhấn màn hình, trên máy tính bảng của Ninh Tiêu Dư hiện lên một hộp video, camera trước tự động bật lên, đưa khuôn mặt của cô vào trong ảnh.
Ninh Tiêu Dư mặc đồ bình thường, tóc dài buông xõa tùy ý, đôi mắt trong veo dưới hàng lông mày cong trông vẫn xinh đẹp ngay cả khi không trang điểm, dưới ánh sáng dịu nhẹ của phần mềm Chụp nhanh, cô vẫn đẹp rạng ngời.
Giáo sư Sở ngạc nhiên nhướng mày, lễ phép nói: "Chủ đồ quý này là một cô gái trẻ xinh đẹp, xin hỏi cô tên là gì?"
Ninh Tiêu Dư: "Tôi họ Ninh."
"Quào, chủ đồ quý đẹp quá, ngôi sao nào hả?"
"Chắc chắn cô ấy là con nhà giàu rồi, mấy thứ trên kệ phía sau cô ấy trông không tầm thường."
"Con ông cháu cha hả? Khiến tôi mở mang tầm mắt đi!"
"Được rồi, cô Ninh, hôm nay cô cần giám định bảo vật gì?" Giáo sư Sở hỏi.
"Có khá nhiều." Ninh Tiêu Dư bấm chuyển góc quay, hướng ống kính về phía trước kệ bác vật học, tiện tay cầm một chiếc bát ngọc lên: "Giáo sư Sở, phiền ông xem hộ tôi cái này trước được không?"
Khi món đồ xuất hiện, giáo sư Sở lập tức ngồi thẳng dậy, yêu cầu xem chi tiết hơn.
Ninh Tiêu Dư cầm bát ngọc đổi góc nhìn, thản nhiên như đang cầm hộp cơm dùng một lần đi kèm với đồ ăn mang về.
Giáo sư Sở ngạc nhiên nói: "Tai thú hai bên có hoa văn tinh xảo, một con dấu tiêu chuẩn cận đại đúc dưới đáy, hẳn là đồ từ tám mươi, chín mươi năm trước, mặc dù không đáp ứng tiêu chuẩn của văn vật, nhưng chắc chắn giá trị của kỹ thuật điêu khắc này phải bảy con số, nếu đem bán đấu giá, có lẽ còn cao hơn..."
"Chưa biết chừng mấy thập niên trước có nhân vật tai to mặt lớn nào dùng món đồ này rồi, thật là mở mang tầm mắt!"
"Cô Ninh, nhìn đi! Xem thử tính ra tay thế nào? Tính giá cao!"
Ninh Tiêu Dư mỉm cười: "Cám ơn giáo sư Sở, đắt như vậy mà người nhà tôi vẫn chấp nhận mua."
Giáo sư Sở nhắc nhở: "Đúng vậy, cô Ninh cầm cẩn thận một chút, đồ bằng ngọc rất dễ vỡ..."
Xoảng!
Vừa dứt lời, Ninh Tiêu Dư trượt tay, bát ngọc rơi thẳng xuống!
"Ôi giời, lỡ tay trượt." Giọng điệu Ninh Tiêu Dư nhẹ bẫng.
Ồ, Tôn Hồng Na và Trần Thừa Phong chỉ mua đồ sưu tầm chỉ để chuyển nhượng tài sản, vì vũng nước sâu giới sưu tầm nên họ biết bản thân không giỏi nhận biết, sợ mua trúng hàng giả nên từ đó đến nay luôn tránh xa đồ cổ, chỉ mua những đồ thủ công chắc chắn vẫn giữ được giá trị, dẫn đến việc mặc dù các đồ vật trong toàn bộ phòng sưu tập có giá trị cao nhưng không phải văn vật được nhà nước bảo vệ, không hề có gánh nặng tâm lý nào khi đập phá chúng.
Ninh Tiêu Dư không gánh nặng nào, nhưng những người khác lại sợ hãi đến phát điên.
15
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
