0 chữ
Chương 25
Chương 25
Phía sau Trần Thừa Phong là Nhạc Hướng Đông đang mỉm cười, giọng điệu của ông ta mang theo sự lạnh lùng mà Ninh Khinh Lan chưa bao giờ cảm nhận được trên người chồng mình: “Những năm qua tôi đã mang lại cho nhà họ Ninh rất nhiều lợi nhuận, mang đến cho cả gia đình cô một cuộc sống giàu sang, và tôi còn cho cô hai đứa con theo họ Ninh, những điều này đã đủ để bù đắp cho những gì cô đã hy sinh khi kết hôn với tôi.
Hợp đồng làm việc của tôi tại Ninh thị đã đến hạn, tôi sẽ rời khỏi Ninh thị hoàn toàn, bây giờ, tôi chính thức đề nghị ly hôn với cô.”
Ninh Khinh Lan nghẹn thở, sống lưng vốn thẳng tắp bỗng chốc mất sức, như thể không còn trụ được nữa: “Anh đang nói gì vậy?”
Giọng nói của Trần Thừa Phong từng câu từng chữ như đập thẳng vào tai, vang dội đầy chấn động:
“Những năm qua tôi sống dưới danh nghĩa của nhà họ Ninh, cảm thấy rất ngột ngạt và khó chịu.”
“Cô luôn tự cho mình là thanh cao, lại có danh tiếng là người có giáo dưỡng tốt, chắc cũng không làm ra chuyện níu kéo không buông.”
Từng chữ từng lời, ông ta không chút nể nang mà cắt đứt mọi đường lui:
“Ninh thị sẽ trả lại cho cô, thỏa thuận ly hôn đã được chuẩn bị sẵn sàng, cô chỉ cần ký tên là được.”
“Hãy để tôi được tự do, chúng ta đã từng là vợ chồng, xem như đây là sự tôn trọng cuối cùng dành cho những năm tháng đó.”
Nhạc Hương Đông và hai đứa con riêng đứng bên cạnh với ánh mắt sáng quắc, chỉ cần ánh nhìn đầy khıêυ khí©h đó thôi cũng đủ khiến Ninh Khinh Lan sụp đổ tinh thần.
Trong sự im lặng khiến người ta hít thở không thông, Ninh Khinh Lan cố gắng kìm nén cảm giác nóng rát nơi khóe mắt và hơi thở run rẩy của mình, cố gắng giữ vững chút kiêu hãnh cuối cùng.
“Trần Thừa Phong, anh làm tôi cảm thấy thật xa lạ.” Ninh Khinh Lan nghe thấy giọng mình cất lên: “Tôi không thể tưởng tượng được người đã ở bên cạnh tôi hơn hai mươi năm lại có thể hèn hạ như vậy.”
Sự giáo dưỡng cẩn thận khiến Ninh Khinh Lan hoàn toàn không nói được những lời khó nghe hơn, Trần Thừa Phong lại chẳng hề để tâm: “Ninh Khinh Lan, tôi muốn chia tay hòa bình với cô, nhưng nếu cô không chịu ký, tôi chỉ có thể giải quyết việc này bằng cách kiện tụng... Tôi thì không sao, nhưng nếu gây ồn ào khắp nơi, đến lúc đó cô, cha cô và cả bọn trẻ cũng sẽ không giữ được thể diện.”
Những lời nói tranh chấp sau đó trở nên mơ hồ.
Ninh Khinh Lan chỉ cảm thấy chính mình hốt hoảng cầm bút ký tên trước khi đôi mắt ướt nhòa.
Nhạc Hương Đông bước lên cẩn thận nhận lấy tờ thỏa thuận, nụ cười đắc thắng trên khóe miệng bà ta càng khiến Ninh Khinh Lan đau lòng.
“À đúng rồi, nhà họ Kỳ đã biết chuyện này.” Trần Thừa Phong tàn nhẫn tiếp tục nói: “Nhà họ Kỳ quyết định hủy hôn với nhà họ Ninh, bởi vì những năm qua người trực tiếp hợp tác làm ăn với bọn họ là tôi. Từ hôm nay, đối tượng kết hôn của nhà họ Kỳ sẽ sửa thành Trần Mỹ Nghiên.”
Ninh Khinh Lan đột ngột ngẩng đầu lên.
Cảnh tượng trước mắt tối sầm lại, mọi thứ trở nên méo mó.
Với góc nhìn của một người ngoài cuộc, bà ấy xuất hiện trong một căn phòng ngủ đóng kín cửa.
“Bà chủ, những cổ đông đã cùng chủ tịch gây dựng sự nghiệp từ đầu giờ đây không còn được nắm giữ quyền lực, tuần này tôi đi kiểm tra sổ sách công ty thì phát hiện Trần Thừa Phong đã có âm mưu từ lâu, công ty tích lũy một lượng lớn nợ xấu không được báo cáo, những đối tác hợp tác biết tin Trần Thành Phong rời đi thì gần đây liên tục gây áp lực, tuyên bố nếu không thanh toán ngay lập tức thì sẽ cùng nhau kiện tụng, và còn có một khoản vay thế chấp lớn từ ngân hàng... Không thể cứu vãn được nữa!”
Trong không gian tối tăm, Ninh Khinh Lan nhìn thấy bản thân co ro trong một góc, tóc tai bù xù, hốc mắt trũng sâu, đó là một hình ảnh chật vật khốn khổ nhất mà cả đời bà ấy chưa từng trải qua.
Hợp đồng làm việc của tôi tại Ninh thị đã đến hạn, tôi sẽ rời khỏi Ninh thị hoàn toàn, bây giờ, tôi chính thức đề nghị ly hôn với cô.”
Ninh Khinh Lan nghẹn thở, sống lưng vốn thẳng tắp bỗng chốc mất sức, như thể không còn trụ được nữa: “Anh đang nói gì vậy?”
Giọng nói của Trần Thừa Phong từng câu từng chữ như đập thẳng vào tai, vang dội đầy chấn động:
“Cô luôn tự cho mình là thanh cao, lại có danh tiếng là người có giáo dưỡng tốt, chắc cũng không làm ra chuyện níu kéo không buông.”
Từng chữ từng lời, ông ta không chút nể nang mà cắt đứt mọi đường lui:
“Ninh thị sẽ trả lại cho cô, thỏa thuận ly hôn đã được chuẩn bị sẵn sàng, cô chỉ cần ký tên là được.”
“Hãy để tôi được tự do, chúng ta đã từng là vợ chồng, xem như đây là sự tôn trọng cuối cùng dành cho những năm tháng đó.”
Nhạc Hương Đông và hai đứa con riêng đứng bên cạnh với ánh mắt sáng quắc, chỉ cần ánh nhìn đầy khıêυ khí©h đó thôi cũng đủ khiến Ninh Khinh Lan sụp đổ tinh thần.
Trong sự im lặng khiến người ta hít thở không thông, Ninh Khinh Lan cố gắng kìm nén cảm giác nóng rát nơi khóe mắt và hơi thở run rẩy của mình, cố gắng giữ vững chút kiêu hãnh cuối cùng.
Sự giáo dưỡng cẩn thận khiến Ninh Khinh Lan hoàn toàn không nói được những lời khó nghe hơn, Trần Thừa Phong lại chẳng hề để tâm: “Ninh Khinh Lan, tôi muốn chia tay hòa bình với cô, nhưng nếu cô không chịu ký, tôi chỉ có thể giải quyết việc này bằng cách kiện tụng... Tôi thì không sao, nhưng nếu gây ồn ào khắp nơi, đến lúc đó cô, cha cô và cả bọn trẻ cũng sẽ không giữ được thể diện.”
Những lời nói tranh chấp sau đó trở nên mơ hồ.
Ninh Khinh Lan chỉ cảm thấy chính mình hốt hoảng cầm bút ký tên trước khi đôi mắt ướt nhòa.
Nhạc Hương Đông bước lên cẩn thận nhận lấy tờ thỏa thuận, nụ cười đắc thắng trên khóe miệng bà ta càng khiến Ninh Khinh Lan đau lòng.
Ninh Khinh Lan đột ngột ngẩng đầu lên.
Cảnh tượng trước mắt tối sầm lại, mọi thứ trở nên méo mó.
Với góc nhìn của một người ngoài cuộc, bà ấy xuất hiện trong một căn phòng ngủ đóng kín cửa.
“Bà chủ, những cổ đông đã cùng chủ tịch gây dựng sự nghiệp từ đầu giờ đây không còn được nắm giữ quyền lực, tuần này tôi đi kiểm tra sổ sách công ty thì phát hiện Trần Thừa Phong đã có âm mưu từ lâu, công ty tích lũy một lượng lớn nợ xấu không được báo cáo, những đối tác hợp tác biết tin Trần Thành Phong rời đi thì gần đây liên tục gây áp lực, tuyên bố nếu không thanh toán ngay lập tức thì sẽ cùng nhau kiện tụng, và còn có một khoản vay thế chấp lớn từ ngân hàng... Không thể cứu vãn được nữa!”
Trong không gian tối tăm, Ninh Khinh Lan nhìn thấy bản thân co ro trong một góc, tóc tai bù xù, hốc mắt trũng sâu, đó là một hình ảnh chật vật khốn khổ nhất mà cả đời bà ấy chưa từng trải qua.
14
0
3 tháng trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
