0 chữ
Chương 22
Chương 22
[Giá bán: 150 điểm sụp đổ]
Ninh Tiêu Dư lựa chọn đạo cụ, nhấp vào đổi.
[Bạn đã đổi thành công đạo cụ “Tạo giấc mơ” x2, số dư điểm sụp đổ hiện tại: 285 điểm]
Khóe môi của Ninh Tiêu Dư khẽ nhếch lên, rồi lại trề xuống rất nhanh.
Trong mục [Đánh dấu], còn lại ba đạo cụ chưa được chọn, số dư không đủ để mua hết.
Một lát sau, cô nhấp vào “Bùa bình an”.
[Bạn đã đổi thành công đạo cụ “Bùa bình an”, số dư điểm sụp đổ hiện tại: 185 điểm]
Không thể không làm gì, cũng không thể làm quá, để tránh tối nay khi ngủ lại vô tình lăn khỏi giường và bị thương đầy mặt, hoặc bị đèn chùm rơi xuống và bị ngất xỉu, cô không thể không đóng thuế “bùa bình an” này được.
Chỉ có thể hy vọng các vị khách tham dự buổi dạ hội đều tò mò và thích lan truyền tin đồn, để sáng mai thức dậy, cô sẽ thấy số điểm sụp đổ cần thiết để mua các đạo cụ khác cũng đã đủ.
Tuy nhiên, lúc này, Ninh Khinh Lan ở tầng dưới có lẽ đã bị Nhạc Hương Đông lừa gạt không ít rồi.
…
“Tiêu Dư còn nhỏ tuổi, dễ dàng nghe lời nói của một phía, đêm nay đúng là hành động của con bé có hơi quá khích một chút, mọi người đừng để bụng nhé.” Ninh Khinh Lan ngồi trên chiếc ghế sô pha bọc nhung màu hạt dẻ, tà váy dài xòe ra trên sàn nhà, tựa như dải ngân hà rơi xuống.
Nụ cười của bà ấy gượng gạo, vì không thường xuyên nói những lời mềm mỏng nên giọng điệu nghe có vẻ cứng nhắc và vụng về: “Còn chuyện tin đồn về mọi người và Thừa Phong, tôi sẽ gọi điện cho tất cả khách mời hôm nay để làm rõ.”
Nhạc Hương Đông nhấp một ngụm nhỏ trong ly sứ, đôi mắt khẽ ngước lên, thoáng qua một tia khinh bỉ được giấu kín: “Nghe cô nói thế, chúng ta sẽ còn phải tiếp xúc lâu dài mà. Điều gì là giả thì sớm muộn cũng lộ ra, điều gì là thật thì sẽ không thể giấu mãi được. Hay là thế này, tôi sẽ cùng Mỹ Nghiên đi giải thích riêng với Tiêu Dư, để giải tỏa hiểu lầm của con bé.”
Ninh Khinh Lan như trút được gánh nặng: “Được.”
Cửa phòng bị gõ vang từ bên ngoài.
Ninh Tiêu Dư nhanh chóng bấm vài cái trên điện thoại, đặt lên bàn, rồi mới lên tiếng: “Vào đi.”
Vừa dứt lời, cửa bị đẩy mạnh ra không chút khách sáo.
Trần Mỹ Nghiên đi theo Nhạc Hương Đông bước vào phòng, vừa đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh, nhìn thấy những mảnh vỡ ly trên sàn nhà, giọng điệu chua ngoa của cô ta kéo dài: “Chà, không phải cô hai nhà họ Ninh ở trong bữa tiệc giả vờ rất năng nổ ư? Sao giờ về nhà chỉ biết ném ly để giải hận, không làm được gì khác à?”
Ninh Tiêu Dư tùy ý liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Tôi đã tắm rửa thay đồ xong xuôi, ngồi đây rất thoải mái. Còn cô thì nên nhìn lại mình đi, là ai đang mang gương mặt đầy vết nhòe cùng bộ lễ phục rối tung chẳng làm được gì?”
Ninh Tiêu Dư không nói thì thôi, vừa đề cập tới đã khiến Trần Mỹ Nghiên lập tức nhớ lại chiếc váy cao cấp đầu tiên trong đời mà cô ta sở hữu hôm nay, cũng là cơ hội hiếm hoi để cô ta lần đầu xuất hiện trong giới thượng lưu sau bao năm nhẫn nhịn, tất cả đều bị Ninh Tiêu Dư phá tan thành từng mảnh. Nghĩ đến đây, l*иg ngực cô ta co thắt từng cơn, Trần Mỹ Nghiên đứng bật dậy, giận dữ quát: “Ninh Tiêu Dư, mẹ nó cô đừng có quá kiêu ngạo, tới ngày mai rồi cô sẽ biết…”
“Mỹ Nghiên.” Nhạc Hương Đông lên tiếng ngăn lại.
Trần Mỹ Nghiên ngậm miệng, vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa toát lên sự kiêu ngạo và tự tin không chút nghi ngờ..
Nhạc Hương Đông duỗi tay đóng cửa lại, dù bận vẫn ung dung mà mở miệng: “Cô hai nhà họ Ninh, e là cô còn không rõ về tình thế của Ninh thị lắm nhỉ.”
“Cô cho rằng đêm nay làm loạn một trận như vậy có thể thay đổi được gì? Làm cho cha cô mất hết thể diện, dùng dư luận ép buộc ông ấy làm lãng tử quay đầu sao? Hay là trông chờ những doanh nghiệp khác sẽ vì đạo đức kinh doanh mà sàng lọc lại đối tác, hủy bỏ các hạng mục đã hợp tác với cha cô?”
Ninh Tiêu Dư lựa chọn đạo cụ, nhấp vào đổi.
[Bạn đã đổi thành công đạo cụ “Tạo giấc mơ” x2, số dư điểm sụp đổ hiện tại: 285 điểm]
Khóe môi của Ninh Tiêu Dư khẽ nhếch lên, rồi lại trề xuống rất nhanh.
Trong mục [Đánh dấu], còn lại ba đạo cụ chưa được chọn, số dư không đủ để mua hết.
Một lát sau, cô nhấp vào “Bùa bình an”.
[Bạn đã đổi thành công đạo cụ “Bùa bình an”, số dư điểm sụp đổ hiện tại: 185 điểm]
Không thể không làm gì, cũng không thể làm quá, để tránh tối nay khi ngủ lại vô tình lăn khỏi giường và bị thương đầy mặt, hoặc bị đèn chùm rơi xuống và bị ngất xỉu, cô không thể không đóng thuế “bùa bình an” này được.
Chỉ có thể hy vọng các vị khách tham dự buổi dạ hội đều tò mò và thích lan truyền tin đồn, để sáng mai thức dậy, cô sẽ thấy số điểm sụp đổ cần thiết để mua các đạo cụ khác cũng đã đủ.
…
“Tiêu Dư còn nhỏ tuổi, dễ dàng nghe lời nói của một phía, đêm nay đúng là hành động của con bé có hơi quá khích một chút, mọi người đừng để bụng nhé.” Ninh Khinh Lan ngồi trên chiếc ghế sô pha bọc nhung màu hạt dẻ, tà váy dài xòe ra trên sàn nhà, tựa như dải ngân hà rơi xuống.
Nụ cười của bà ấy gượng gạo, vì không thường xuyên nói những lời mềm mỏng nên giọng điệu nghe có vẻ cứng nhắc và vụng về: “Còn chuyện tin đồn về mọi người và Thừa Phong, tôi sẽ gọi điện cho tất cả khách mời hôm nay để làm rõ.”
Nhạc Hương Đông nhấp một ngụm nhỏ trong ly sứ, đôi mắt khẽ ngước lên, thoáng qua một tia khinh bỉ được giấu kín: “Nghe cô nói thế, chúng ta sẽ còn phải tiếp xúc lâu dài mà. Điều gì là giả thì sớm muộn cũng lộ ra, điều gì là thật thì sẽ không thể giấu mãi được. Hay là thế này, tôi sẽ cùng Mỹ Nghiên đi giải thích riêng với Tiêu Dư, để giải tỏa hiểu lầm của con bé.”
Cửa phòng bị gõ vang từ bên ngoài.
Ninh Tiêu Dư nhanh chóng bấm vài cái trên điện thoại, đặt lên bàn, rồi mới lên tiếng: “Vào đi.”
Vừa dứt lời, cửa bị đẩy mạnh ra không chút khách sáo.
Trần Mỹ Nghiên đi theo Nhạc Hương Đông bước vào phòng, vừa đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh, nhìn thấy những mảnh vỡ ly trên sàn nhà, giọng điệu chua ngoa của cô ta kéo dài: “Chà, không phải cô hai nhà họ Ninh ở trong bữa tiệc giả vờ rất năng nổ ư? Sao giờ về nhà chỉ biết ném ly để giải hận, không làm được gì khác à?”
Ninh Tiêu Dư tùy ý liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Tôi đã tắm rửa thay đồ xong xuôi, ngồi đây rất thoải mái. Còn cô thì nên nhìn lại mình đi, là ai đang mang gương mặt đầy vết nhòe cùng bộ lễ phục rối tung chẳng làm được gì?”
“Mỹ Nghiên.” Nhạc Hương Đông lên tiếng ngăn lại.
Trần Mỹ Nghiên ngậm miệng, vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa toát lên sự kiêu ngạo và tự tin không chút nghi ngờ..
Nhạc Hương Đông duỗi tay đóng cửa lại, dù bận vẫn ung dung mà mở miệng: “Cô hai nhà họ Ninh, e là cô còn không rõ về tình thế của Ninh thị lắm nhỉ.”
“Cô cho rằng đêm nay làm loạn một trận như vậy có thể thay đổi được gì? Làm cho cha cô mất hết thể diện, dùng dư luận ép buộc ông ấy làm lãng tử quay đầu sao? Hay là trông chờ những doanh nghiệp khác sẽ vì đạo đức kinh doanh mà sàng lọc lại đối tác, hủy bỏ các hạng mục đã hợp tác với cha cô?”
14
0
3 tháng trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
