TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 148
Cứu Vớt Thế Giới, Người Người Đều Có Trách Nhiệm!

Bất kỳ một người bình thường nào cũng sẽ sợ hãi khi nghe người khác nói rằng "ngươi chết rồi", trong thời gian ngắn cũng sẽ không thể nào chấp nhận được, sẽ cho rằng đối phương đang nói đùa, nhưng mà sự thật lại đang bày ra rành rành trước mắt.

Nếu như không phải chết rồi thì làm sao mình có thể bay được cơ chứ?

Nếu như không phải chết rồi thì tại sao mình lại không cách nào chạm vào Lý Tao?

Nếu như không phải chết rồi thì làm sao mình có thể rời khỏi kho lạnh mà lông tóc không tổn hại gì cơ chứ?

- Ôi trời ơi! Tôi chết rồi sao?. . . Tôi thật sự chết rồi sao?. . .

Trong thời gian ngắn Liễu Tử Lãng vẫn chưa thể tỉnh lại từ cú sốc "tin qua đời" của mình được. Hắn che mặt khóc rống lên, ở đằng kia lẩm bà lẩm bẩm nói rằng:

- Mình vẫn còn trẻ! Sao có thể chết đơn giản như thế được cơ chứ? Mình vừa mới cùng với chị Nhã đây! Mình đã hứa với cô ấy là sẽ chăm sóc cô ấy cả đời nữa mà. . .

- Lý Tao, Liễu Tử Lãng cậu ta. . . cậu ta đúng là ma thật sao?

Vốn dĩ Chu Vân Kỳ đối với thứ gọi là "ma" vẫn còn vô cùng sợ sệt, nhưng khi nhìn thấy Liễu Tử Lãng khóc ròng như vậy, chợt nhớ lại dáng vẻ của cậu ta trước khi qua đời, sau đó cũng không còn sợ nữa.

- Không sai, cậu ta đúng thật là ma một trăm phần trăm, chỉ có điều… là một con ma đang kinh hãi mà thôi.

Vẫy vẫy tay, Lý Tao cũng rất bất đắc dĩ đáp.

- Chờ đã. . . Tao thần, tôi. . . tôi đã chết bao nhiêu ngày rồi? Thi thể của tôi đâu? Thi thể của tôi đã bị hoả táng chưa? Tôi phải nhanh chân đến xem mới được. . . hay là, có thể bảo bọn họ đừng hỏa táng thi thể của tôi có được không? Nếu không thì. . . cứ đem JJ của tôi cắt xuống làm thành tiêu bản đi! Chắc là niệm tình JJ của tôi bọn họ sẽ không hỏa táng tôi đâu phải không?

Lau khô nước mắt, Liễu Tử Lãng đứng lên, cất tiếng nói với vẻ rất có lý trí.

- Đúng rồi! Còn có lễ truy điệu của tôi thì sao? Đã cử hành chưa? Tôi có thể đi tham gia lễ truy điệu của mình một lát được không? Tôi muốn nhìn một chút xem, ai mới thực sự chảy nước mắt vì tôi, ai chỉ đến để xem chuyện cười. . .

- Ách…

Lý Tao cảm thấy đầu óc của mình có chút không theo kịp, vội nói rằng:

- Chờ đã! Anh Lãng, cậu chắc chắn hiện tại là thời điểm để cân nhắc những vấn đề này sao? Chẳng lẽ không phải lúc này cậu nên suy nghĩ làm thế nào để sống lại ư? Cậu chỉ mới chết trong chốc lát mà thôi! Về phần thi thể gì gì đó và lễ truy điệu gì gì đó ấy à? Những thứ này đều vẫn còn chưa đến lúc đâu! Nếu như cậu thật sự muốn, vậy thì. . . chúng ta có thể tăng tốc trình tự một chút, trực tiếp bỏ qua bước phục sinh này, thẳng đến hoả táng thế nào?

- y da! Đừng đừng đừng. . . Cái gì? Tôi đã chết rồi mà vẫn có thể sống lại à? Không ngờ còn có loại thao tác này? Dù sao tôi chết cũng đã chết rồi, sao có thể sống lại được chứ?

Nhất thời hai mắt Liễu Tử Lãng đều phát sáng lên.

Nếu thực có thể sống lại, điều này đồng nghĩa với. . . hắn vẫn còn có cơ hội nối lại tiền duyên với chị Nhã phải không?

- Điều kiện để sống lại rất đơn giản, đến đây. . . quỳ xuống gọi tôi vài tiếng ba ba, cậu sẽ có thể sống lại ngay lập tức.

Lý Tao xấu xa cười, mở miệng nói đùa một câu.

- Gọi cái đầu cậu! Tao thần, lúc nào rồi mà cậu vẫn còn muốn chiếm tiện nghi của tôi, mau thành thật khai báo. . . phải làm thế nào tôi mới có thể sống lại?

Liễu Tử Lãng tỏ ra không còn gì để nói, sau đó mới hỏi Lý Tao.

- Hiện tại tôi đã giúp cậu ngưng tụ quỷ thể, cứ như vậy cậu có thể biến hóa hình thái trong tình trạng giữa hư và thực. Nếu như cậu muốn cho chúng tôi nhìn thấy cậu thì cứ hóa thành thực thể như bây giờ, bằng không cậu cứ quay về trạng thái hồn ma là được…

Lý Tao cẩn thận chọn đọc một phần ký ức của lão quỷ đã truyền vào đầu mình trước đó, tỉ mỉ nói với Liễu Tử Lãng:

- Nhưng mà chỉ có một cơ hội để cậu sống lại, chính là vào giờ tý ngày thứ bảy sau khi cậu chết, đem hồn phách của cậu nhập vào thân thể một lần nữa, sau đó tôi lại dùng bí pháp của m Ty Phán Quan là cậu có thể sống lại.

Đây cũng là do Lý Tao đã tra xét dương thọ của Liễu Tử Lãng, thấy thọ mệnh vẫn chưa tuyệt nên cậu ta mới có khả năng sống lại.

Nếu như dương thọ của Liễu Tử Lãng thật sự đã hết thì dù cho Lý Tao có dùng bất kỳ biện pháp nào đi nữa cũng không thể giúp cậu ta sống lại được.

- Hóa ra là vậy! Thế. . . thế làm như vậy là hai người không nhìn thấy tôi nữa à?

Chỉ chốc lát sau, Liễu Tử Lãng đã thông thạo việc nắm giữ biện pháp biến hóa giữa hư và thực. Ngay lập tức cậu ta liền biến thành trạng thái hồn ma, sau đó còn muốn chỉnh con sâu độc Lý Tao một phen.

Thế nhưng. . .

Lý Tao né tránh cậu ta dễ như ăn cháo, thậm chí, một cái tay cười nói:

- Mặc kệ cậu ở trạng thái hồn ma hay là trạng thái quỷ thể thì tôi cũng đều có thể nhìn thấy cậu rõ ràng. Bởi vì. . . tôi sở hữu m Dương Nhãn. Hơn nữa, tôi còn có thể khắc chế hết thảy quỷ vật. . .

- Mịa kiếp! Làm ơn cậu đừng có tao như vậy được không? Tôi đã là ma rồi mà cậu vẫn còn khắc chế tôi nữa?

Liễu Tử Lãng có chút kinh ngạc đến ngây người. Hắn ở chung với Lý Tao bao lâu nay vậy mà không hề biết rằng. . . cậu ta vẫn còn có loại thao tác này.

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Phải chờ bảy ngày nữa Liễu Tử Lãng mới có thể phục sinh, thế nhưng thi thể của cậu ta. . . vẫn còn trong bệnh viện, chị Nhã cũng ở bên kia. Hiện tại… phải làm sao đây?

Chu Vân Kỳ yên lặng đứng một bên, hữu nghị lên tiếng nhắc nhở.

- Đúng vậy! Anh Lãng, đừng nghịch nữa. Bây giờ nói chính sự. . . trước khi cậu sống lại thì đừng rời khỏi chúng tôi. Đi. . . hiện tại chúng ta phải đi lôi đám hắc thủ sau màn ra ánh sáng mới được.

Vừa được Chu Vân Kỳ đề tỉnh, Lý Tao mới nghĩ ra tay đen sau màn của “sự kiện xác rồng”… tất nhiên không ai ngoài hai học sinh của Tiền giáo sư.

Vừa nãy hệ thống cũng đã nhắc nhở, đầu mối của nhiệm vụ chính đã tiến vào giai đoạn kế tiếp.

- Nhất định phải ngăn cản hai người Triệu Hoa Niên và Tôn Kiến Quốc, không thể để bọn họ thành công nghiên cứu ra cách nhân bản Thần Long, bởi vì như vậy. . . sẽ khiến cho Long giới phẫn nộ, sau đó… dẫn đến Long giới xâm lấn Địa Cầu. Vậy thì chẳng phải toàn bộ Địa Cầu liền gg (1) rồi sao?

- Mịa kiếp! Có phải là thật không vậy? Còn Địa Cầu hủy diệt nữa chứ? Long giới xâm lấn ấy à? Tao thần, cậu không sao đấy chứ? Coi chính mình thành chủ giác rồi ư?

Liễu Tử Lãng có chút không tin tưởng.

- Hơn nữa, chỉ hai nhà khoa học làm nghiên cứu khoa học sao lại có thể… làm cho Long giới tức giận được chứ? Cậu nói như vậy làm sao tôi có thể tin được đây?

- Có tin hay không là tùy cậu, ngược lại. . . Nếu như cậu không đi theo giúp đỡ thì cứ việc làm ma cả đời luôn đi!

Dứt lời, Lý Tao bèn quay lưng rời khỏi sân nhỏ, Liễu Tử Lãng không có biện pháp nào khác đành vội vàng bay qua nói rằng:

- Đừng nha! Tao thần, chờ tôi với. Cứu vớt thế giới là chuyện người người đều có trách nhiệm. Tôi đi! Tôi đi còn không được sao?

- Đây là… chúng ta thật sự phải đi cứu vớt thế giới à?

Nhất thời Chu Vân Kỳ càng thêm không hiểu nổi, thế giới này… sao lại yếu ớt đến thế? Vậy mà lại cần mình đi cứu vớt?

. . .

Ở một nơi khác, trong một khu kiến trúc độc lập nào đó được xây dựng dọc theo bờ sông ngoài ngoại ô kinh thành, có một chiếc xe con màu đen chạy tới, dừng trước cổng.

Cửa xe mở ra, Tôn Kiến Quốc và Triệu Hoa Niên bước xuống. Hai người cởi trang phục nghiên cứu màu trắng trên người ra, sau đó đi vào bên trong.

- Ha ha! Cuối cùng cũng coi như giải quyết vấn đề tiết lộ xác rồng, tin tưởng. . . những người trong viện nghiên cứu kia, chỉ có thể đem trách nhiệm của trận đại hỏa này đổ lên trên đầu mấy người trẻ tuổi kia mà thôi, hoàn toàn chẳng quan hệ gì với chúng ta.

Triệu Hoa Niên dứt lời đắc ý cười ha hả.

Tôn Kiến Quốc cũng gật gật đầu nói rằng:

- Vừa nãy tôi đã xóa bỏ hết tất cả những gì mà camera giám sát quay được, sẽ không một ai biết tối hôm nay chúng ta đã đến viện nghiên cứu. Ngày mai, chúng ta cứ việc đi làm như thường lệ là được. Chỉ là. . . nghiên cứu bí mật bên này nên kết thúc rồi, không ngờ Thần Long mà chúng ta sáng tạo ra lại sở hữu sức mạnh thần bí, có thể bỗng dưng thuấn di từ trong ống nuôi cấy pha lê to lớn trốn vào đường nước ngầm, thực sự là khiến người ta không tài nào tưởng tượng nổi…

. . .

(Ps: Ngày hôm qua ăn đùi dê nướng ở Sơn Thành, đắc ý!)


*Chú thích:

(1) GG là viết tắt của cụm từ Good Game nhằm thay thế cho một lời khen tôn trọng đối thủ sau khi ván đấu kết thúc. Tuy nhiên khi về Việt Nam, GG lại đại diện cho… đầu hàng!

------------------------

Dịch: Ánh Châu

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

4

0

6 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.