Chương 142
Khoảng Cách Giữa Sống Và Chết!
Hồn phách kia vừa u ám vừa mờ nhạt!
Căn bản hoàn toàn khác với những quỷ hồn mà trước kia Lý Tao đã nhìn thấy trong phòng m Dương ở Tao Xá.
Đây chính là hồn phách của người mới chết, vừa bay ra khỏi thân thể, chẳng khác nào lục bình không rễ, không có tri giác, cứ ngơ ngơ ngác ngác đi lung tung khắp nơi...
Người bình thường căn bản không thể nhìn thấy loại hồn phách này, nhưng sau khi hoán đổi năng lực của phòng m Dương, Lý Tao chỉ cần liếc mắt qua là thấy được ngay.
- Quả nhiên, anh Lãng đã thật sự chết rồi sao? Mình… mình nhất định phải nghĩ biện pháp cứu cậu ấy mới được!
Lý Tao vừa gọi, vừa nhanh chóng đuổi theo hồn phách Liễu Tử Lãng.
- Liễu Tử Lãng! Cậu đứng lại đó! Đừng đi...
Dù đã gọi rất nhiều nhưng dường như hồn phách của Liễu Tử Lãng không hề nghe thấy giọng nói của hắn, tiếp tục trôi nổi về phía trước.
Không có phương hướng!
Không có nơi cần đến!
Hồn phách vừa mới chết chính là như vậy, chẳng khác nào một kẻ lang thang không nhà không cửa.
- Cậu mau quay lại đây cho tôi! Liễu Tử Lãng!
Lý Tao tiếp tục gọi, thậm chí còn tiến lên bắt lấy cánh tay Liễu Tử Lãng.
Thật là đáng tiếc, tuy rằng Lý Tao nhìn thấy Liễu Tử Lãng, nhưng căn bản không thể chạm vào cậu ta được.
Người và quỷ hồn khác nhau!
m Dương vốn cách biệt!
Từ nay về sau...
Chính là khoảng cách của sống và chết, vĩnh viễn không thể gặp lại nữa.
- Không được! Mình nhất định phải tìm cách cho anh Lãng sống lại.
Mắt thấy hồn phách Liễu Tử Lãng đang trôi nổi về phía một con đường khác, Lý Tao vừa đuổi theo, vừa không ngừng gọi tên Liễu Tử Lãng.
Lại nói về anh Vịt bên này, nàng ngồi cạnh thi thể Liễu Tử Lãng, đau buồn rơi lệ như hoa lê trong mưa. Nàng điên cuồng gào khóc không ngừng, cảm giác số mình sao lại khổ như vậy? Thật vất vả mới có thể tìm được một người toàn tâm toàn ý yêu thương mình cả đời, vậy mà tất cả những điều tốt đẹp đó đã hóa thành hư ảo chỉ trong nháy mắt.
Chẳng lẽ mình thực sự là người không may mắn sao?
Khi còn nhỏ đã khắc chết chính mẹ ruột rồi!
Sau khi trưởng thành thì càng khắc chết luôn cha mình!
Hiện tại...
Còn khắc chết cả Liễu Tử Lãng nữa!
- Ông trời ơi! Cuối cùng con đã làm sai điều gì? Ngài biến con thành con gái đã là trừng phạt lớn nhất dành cho con rồi, tại sao... tại sao còn phải liên lụy đến Tử Lãng nữa? Con tình nguyện người chết là con, cầu xin ngài hãy để Tử Lãng sống lại có được không? Có được hay không? Ngài muốn con làm bất cứ cái gì, con cũng đồng ý hết...
Không biết từ lúc nào bầu trời đen kịt đã bắt đầu lắc rắc rơi xuống mưa phùn, nếu tình huống này đặt trong văn chương thì đây chính là trời cao dùng để nhuộm đẫm bầu không khí, tạo dựng điều kiện và phong cảnh để làm nền cho kết cục bi kịch đằng sau...
A? Lầm rồi! Thực tế là các đội viên phòng cháy chữa cháy đang cứu hoả, chỉ là súng bắn nước cao áp phun ra tia nước li ti bị gió thổi qua mà thôi.
- Chị Nhã đừng quá thương tâm. Dẫu sao người chết cũng không thể sống lại được nữa, cô phải cố gắng sống tiếp... mới không phụ sự hi sinh của Tử Lãng!
Chu Vân Kỳ ở một bên nhìn, cũng cầm lòng không đặng, khẽ lau lau nước mắt.
Tuy rằng thời gian hắn quen biết với Liễu Tử Lãng rất ngắn nhưng cũng có thể cảm nhận được, tình cảm Liễu Tử Lãng dành cho anh Vịt chân thành và sâu sắc ra sao.
Đặc biệt là ánh mắt khi Liễu Tử Lãng nhìn về phía anh Vịt, hoàn toàn là một loại cưng chiều và si mê đến mức không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
- Anh thì biết cái gì? Cuộc đời của tôi vốn là một mảnh u ám chẳng chút giá trị, là anh ấy... chính là Tử Lãng đã mang đến cho tôi ý nghĩa cuộc sống, khiến tôi như được sinh ra một lần nữa! Nhưng bây giờ anh ấy đã chết rồi, tất cả những thứ đó đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Anh Vịt nằm bò trên thi thể Liễu Tử Lãng, khóc nức nở.
- Xin hai người hãy tránh ra một chút! Đừng gây trở ngại công việc của chúng tôi, cho dù thế nào vẫn phải đưa thi thể đến bệnh viện trước đã...
Các bác sĩ ở bên cạnh cũng rất bất đắc dĩ, nếu như kịp thời đưa nạn nhân ra sớm chừng mười mấy phút thôi, hẳn là còn có thể cứu chữa, nhưng hiện tại đã quá trễ rồi... Lẽ ra một sinh mệnh trẻ trung vẫn đang vui vẻ sống như vậy, cứ thế từ trần, trong lòng bọn họ cũng không dễ chịu gì.
- Không! Mấy người biến đi... không ai được phép cướp Tử Lãng của tôi hết...
- Chị Nhã à! Cô đừng như vậy nữa, các bác sĩ chỉ đang làm việc theo lẽ thường thôi, cô cứ thế mãi... Tử Lãng cũng sẽ không sống lại được đâu! Hơn nữa cô cũng bị bỏng rồi, cần phải theo các bác sĩ đến bệnh viện khám một chút mới được!
- Đúng vậy! Cô gái à, cô nhất định phải đi theo chúng tôi!
...
Chu Vân Kỳ phải tốn biết bao nhiêu công sức mới có thể khuyên anh Vịt lên xe cứu thương được, thế nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại... bỗng dưng phát hiện Lý Tao đã biến mất từ lúc nào.
- Lý Tao đi đâu rồi nhỉ?
Nhìn nhìn xung quanh, dường như Chu Vân Kỳ loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Lý Tao phát ra từ một con hẻm nhỏ gần đó, lập tức đuổi theo.
- Lý...
Xa xa, Chu Vân Kỳ đã trông thấy Lý Tao, nhưng khi hắn vừa định gọi, thì đột nhiên phát hiện trạng thái của Lý Tao hình như cũng không được bình thường cho lắm.
- Anh Lãng, cậu theo tôi trở về đi!
- Đừng đi mà! Cuối cùng cậu có nghe được lời tôi nói không hả?
- Cậu trợn trắng mắt lên như vậy là có ý gì? Còn lè lưỡi ra dài đến thế làm gì, sau khi chết đi thì thân thể của cậu đã biến thành cao su rồi sao? Có thể tùy ý co duỗi thế nào cũng được à?
...
Trong mắt Chu Vân Kỳ thì Lý Tao chỉ đang lẩm bẩm một mình với không khí mà thôi.
- Tiêu rồi! Ngay cả Lý Tao cũng không bình thường nốt. Ôi! Cái chết của Liễu Tử Lãng đã gây ra đả kích quá lớn với hai người bọn họ...
Chu Vân Kỳ nhẹ nhàng đến gần Lý Tao, sau đó mới thở dài một hơi nói với hắn rằng:
- Lý Tao, chị Nhã và Liễu Tử Lãng đã được xe cứu thương đưa đến bệnh viện Lương Hương rồi. Cậu cũng đến bệnh viện với tôi đi!
- Chờ một chút! Hiện tại tôi không thể rời đi, tôi còn phải nghĩ cách mang hồn phách anh Lãng tới đó, như vậy mới có thể phục sinh cậu ta được...
Lý Tao quay đầu lại nói với Chu Vân Kỳ bằng một loại giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Thế nhưng Chu Vân Kỳ cảm thấy Lý Tao chỉ đang nói sảng mà thôi, vội lên tiếng khuyên rằng:
- Lý Tao, cậu tỉnh táo lại đi. Liễu Tử Lãng đã chết thật rồi, hơn nữa tôi có thấy hồn phách nào đâu chứ?
- Ở ngay đây này, chỉ có điều anh không nhìn thấy mà thôi. Hiện tại hồn phách anh Lãng vẫn không có linh trí, đang ở trong tình trạng vô tri vô giác, vì vậy... cậu ta không có cách nào chủ động đi theo tôi, phải nghĩ biện pháp câu dẫn cậu ta mới được.
Nãy giờ đứng hơi lâu, Lý Tao cũng cảm thấy mệt một chút bèn ngồi xuống đất, bởi vì hắn phát hiện hình như Liễu Tử Lãng không có ý định rời đi, cậu ta cứ đứng tại góc đường này không thèm nhúc nhích, vẫn tiếp tục trôi nổi giữa không trung như thế, rõ ràng biểu hiện so với trước đó có hơi thay đổi một chút.
- Lý Tao này, cậu làm sao vậy? Tôi thấy đầu óc cậu... cũng rất tỉnh táo mà, nói chuyện cũng khá logic nữa, nhưng sao lại thốt ra những lời lẽ quái lạ đến thế? Chẳng lẽ... cậu thật sự có thể nhìn thấy hồn phách của Tử Lãng sao?
Chu Vân Kỳ có chút không biết làm sao, bởi vì căn bản hắn không thể nhận biết hiện tại Lý Tao đã phát điên rồi, hay thật sự như lời cậu ta nói chăng?
- Đây là mùi gì vậy nhỉ?
Lý Tao ngồi xếp bằng dưới đất, quan sát hồn phách Liễu Tử Lãng, đồng thời cũng nhìn quanh quất bốn phía... khịt khịt mũi, cảm giác dường như có một mùi hương kỳ quái thoảng trong không khí.
- Mùi gì à?
Chu Vân Kỳ nghe nói thế cũng nghiêm túc ngửi thử một cái, nghĩ một hồi mới đáp:
- Giống như là... là mùi nhang ai đó đốt vậy!
- Mùi nhang? Hơn nửa đêm thế này, ai lại rỗi hơi đi thắp nhang làm gì cơ chứ?... Ồ! Chờ một chút...
Nói tới đây, dường như Lý Tao hiểu ra điều gì. Hắn nhìn lại hồn phách của Liễu Tử Lãng, thì ra là vậy à!
Hồn phách của Liễu Tử Lãng mới vừa rời khỏi thể xác, ngay cả một chút thần trí cũng không có, cứ vô tri vô giác trôi nổi khắp nơi. Thế nhưng, vừa nãy sau khi cậu ta ngửi được mùi nhang trong không khí thì bắt đầu từ từ hứng thú lên, đó là lý do vì sao cậu ta cứ đứng tại chỗ không đi.
Điều này có nghĩa là... mùi nhang đèn có thể tăng cường sức mạnh hồn phách của quỷ hồn chăng?
------------------------
Dịch: Ánh Châu
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
5
0
6 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
