Chương 140
Nhanh! Nhanh đi cứu người!
Một nam một nữ ở bên nhau, thật là một việc vô cùng kỳ diệu.
Có những đôi tình lữ, khi gặp phải vấn đề sống còn thì sẽ chẳng khác nào chim trong rừng, tai họa ập đến mệnh ai nấy chạy.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, trên đời cũng có vài cặp đôi yêu nhau đến mức khi gặp phải mấy vấn đề này, sẽ càng ôm chặt lấy nhau không rời không bỏ, cho dù thế nào cũng nhất quyết cùng sống cùng chết, như chim liền cánh như cây liền cành.
Có người từng nói, nếu như muốn kiểm tra xem một nửa kia có chân thành với mình hay không, thì chỉ cần cho người đó một phần áp lực giống hệt thế này là được.
Nếu không thể chịu đựng áp lực mà lựa chọn rời bỏ bạn thì tất nhiên không phải là người chân thành.
Chỉ có những người ở trong thời khắc sống còn, vẫn có thể tươi cười rạng rỡ nói với bạn rằng: “Bảo bối! Không có việc gì đâu! Đã có anh ở đây rồi!”
Nếu như một nửa kia làm như thế thì mới chân chính là người đáng tin tưởng!
Tuy nhiên tình huống lúc này lại chẳng phải là trò kiểm tra mức độ tình cảm gì cả, mà là thời điểm sinh tử chân chính.
Trong lòng Liễu Tử Lãng đã thỏa mãn lắm rồi, đời này có thể tìm được tình yêu chân thành, hơn nữa tình yêu chân thành cũng nguyện ý ở bên cạnh hắn đối mặt tất cả mọi việc, cho dù có là cái chết đi nữa…
Hắn còn có gì không vừa lòng nữa đây?
Cho nên, lúc này suy nghĩ và lý tưởng duy nhất của Liễu Tử Lãng, chính là muốn anh Vịt sống sót.
Chỉ cần người con gái này có thể sống sót, dù hắn có phải hy sinh bất cứ cái gì, cũng đều đáng giá.
- Không! Tôi không đi đâu hết… Tử Lãng, có chết thì cùng chết. Tôi biết anh chỉ cố ý nói vậy thôi, hiện tại thế lửa lớn đến thế, tôi còn chưa kịp đến cứu anh… chỉ sợ anh cũng đã…
Anh Vịt không hề ngốc. Nàng ôm chặt lấy Liễu Tử Lãng, một người luôn luôn sợ chết như nàng vậy mà trong lòng không hề có một chút gợn sóng hay sợ hãi nào.
- Em nghe lời anh đi được không? Chúng ta phải liều mạng chạy đua với thời gian may ra mới có một đường sống. Tiếp tục đợi ở đây thì chỉ có chết mà thôi. Khụ khụ…
Khói bốc lên càng lúc càng nhiều hơn, Liễu Tử Lãng không để ý anh Vịt phản đối, một lần nữa cưỡng chế ôm nàng lên, mạnh mẽ nâng nàng hướng về phía cửa thông gió.
- Tử Lãng!
Anh Vịt nức nở gọi, hai nắm tay siết chặt, sau đó đột nhiên quơ một cái, bắt được tay cầm cửa thông gió, rồi dùng hết sức lực rướn người trèo lên.
- Tử Lãng! Anh phải cố gắng chống đỡ chờ tôi… nhất định tôi sẽ quay trở lại cứu anh.
Sau khi trèo lên được rồi, anh Vịt nhanh chóng lau nước mắt, trên hai bàn tay đều dính đầy tro làm gương mặt xinh đẹp đều lem luốc hết cả, nhưng mà nàng cũng không tiếp tục bi thương nán lại.
Bởi vì nàng biết, thời khắc hiện tại chính là nguy hiểm nhất, cần phải tranh thủ thời gian…
Biết đâu, chỉ chênh lệch một giây đồng hồ mà thôi?
- Nhanh, nhanh… phải nhanh hơn nữa! Mình phải ra ngoài! Lối ra ở đâu vậy chứ? Cuối cùng là ở nơi nào đây? Tử Lãng, anh không thể xảy ra chuyện gì đâu đấy, Tử Lãng… Tôi nhất định sẽ quay lại cứu anh. Nếu như anh có mệnh hệ gì thì tôi… tôi tuyệt đối cũng không muốn sống nữa…
Anh Vịt không ngừng điên cuồng bò quanh quẩn trong ống thông gió, trong lòng vạn phần nôn nóng.
Sau khi trải qua một phen vất vả, cuối cùng cũng mơ hồ thấy đằng trước có một cái cửa, vội vàng bò tới mở nó ra nhảy xuống.
Bịch một tiếng!
Anh Vịt nhảy xuống đất, phái hiện dưới chân mình là một bãi cỏ. Nàng nhìn trái ngó phải, nhận ra nơi này chính là chỗ trước đó bọn họ từng tới.
- Đúng là cái cửa này rồi! Mình phải theo đường cũ đi vào mới được…
Lau khô nước mắt, trong lòng anh Vịt tràn đầy hình bóng người yêu, muôn ngàn động lực dâng trào, sau khi tìm được cửa hông thì lập tức chạy như điên về phía kho lạnh.
…
- Chị Nhã! Cảm ơn em… vì đã cho tôi biết được cái gì mới là tình yêu chân chính.
Khói càng thêm dày đặc, Liễu Tử Lãng vội vàng dùng chỗ nước do băng tan ra thấm ướt toàn thân, hắn bưng kín miệng mũi mình, thế nhưng vẫn khó có thể ngăn cản khói đặc lấp đầy mũi miệng như cũ.
Ý thức của hắn càng lúc càng mơ hồ, hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Kho lạnh vốn dĩ đã là một căn phòng kín, lửa cháy đến lúc này thì khí oxi vốn thiếu thốn càng thêm ít ỏi hơn…
Giữa ánh lửa bập bùng, Liễu Tử Lãng phảng phất như trông thấy hình bóng anh Vịt, hắn bỗng nhớ lại khoảnh khắc khi hắn đứng trên hành lang bệnh viện nhìn ra ngoài cửa sổ, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, ngay lúc đó hắn đã nhận định nàng chính là nữ thần trong vận mệnh!
- Cả đời này của Liễu Tử Lãng ta đã từng cặp qua vô số cô gái! Có lẽ đây chính là cái giá phải trả do ta đã quá lạm tình chăng? Chắc là ông trời cố tình cho ta gặp được tình yêu chân chính rồi bắt ta phải lập tức chết đi… đây chính là hình phạt của ta!
Cười tự giễu một tiếng, Liễu Tử Lãng tỏ ra không sao cả, hướng lên trên trần nhà mà hô to rằng:
- Tới đi! Trừng phạt tôi đi! Ngài cho rằng bởi vì vậy mà tôi sẽ vạn phần thống khổ sao? Không đâu! Ngược lại tôi còn cảm thấy thật sự vui vẻ! Tôi thật sự hạnh phúc! Tôi cảm thấy đây cũng là một loại giải thoát, bởi vì tôi đã gặp được tình yêu của đời mình và cô ấy cũng yêu tôi. Chỉ cần tôi và cô ấy yêu nhau, đó chính là vĩnh hằng, đó chính là vĩnh sinh… Ông trời, ngài sai rồi. Ngài muốn giết tôi, tôi cũng không hề đau khổ chút nào… Ha ha ha…
Trong lúc hoảng hốt, dường như Liễu Tử Lãng đã trông thấy một đám con gái đi đến trước mặt mình, không ngờ tất cả những cô nàng này… đều là đám bạn gái mà hắn đã phao qua!
- Có nhiều như vậy sao?
- Có lẽ…… Thật sự có nhiều như vậy!
- Các cô tới tìm tôi tính sổ sao? Ôi dào! Hiện tại tôi còn chưa có chết đâu! Các cô cũng còn sống nốt! Sao có thể hóa thành quỷ hồn tới tìm tôi tính sổ được chứ?
……
Liễu Tử Lãng đang lầu bầu tự mình tiêu khiển. Khắp cả cái thủ đô này, tiếng tăm đệ nhất lãng tử đại học Công Thương của hắn phải nói là danh bất hư truyền, không hề sai lệch chút nào. Hắn cũng chẳng sợ phải chết ngay lập tức, vẫn còn có tâm trạng tự mình đùa giỡn với không khí.
Lại nói về Lý Tao bên kia, hắn và Chu Vân Kỳ đang lần mò trong bóng tối, tìm đường đi đến kho lạnh, đột nhiên ngửi thấy có mùi khói và mùi cháy khét trong hành lang.
- Lý Tao này, cậu… cậu có ngửi được mùi gì không? Giống như thứ gì đó bị đốt cháy vậy!
Chu Vân Kỳ vô cùng sợ hãi, đặc biệt là sau khi trải qua sự kiện chó dữ vừa rồi thì càng thêm rụt rè nhút nhát, tò tò đi theo sau lưng Lý Tao.
- Hình như là có, chẳng lẽ… cháy ở đâu đó rồi?
Nhất thời Lý Tao bỗng nảy sinh dự cảm không tốt.
Mà đúng lúc này, bỗng dưng có một loạt tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, hai người vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy một bóng người đang chạy nhanh tới.
- Không tốt! Có người đến đây, chắc là bảo vệ, mau trốn thôi…
Lý Tao chau mày, lập tức kéo Chu Vân Kỳ nấp vào căn phòng bên cạnh.
Sau khi hai người trốn vào, vội ghé mắt nhìn qua khe cửa thì lập tức nhìn thấy bóng người chạy như bay đến kia, tuy mặt mũi lem luốc, tóc tai rối bời, cả người mồ hôi nhễ nhại, quần áo ướt nhem, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một cô gái xinh đẹp.
Đây chẳng phải là… anh Vịt sao?
- Chị Nhã! Là chị Nhã…
Chu Vân Kỳ vừa trông thấy người đến là anh Vịt liền xông ra, vội bắt lấy cánh tay nàng, lo lắng hỏi:
- Chị Nhã! Sao cô lại biến thành bộ dáng này? Liễu Tử Lãng đâu rồi? Sao cậu ta không ở cùng cô?
- Quả nhiên là hắn (nàng)…
Phút chốc nhìn thấy anh Vịt, Lý Tao đã hoàn toàn khẳng định suy đoán lúc trước của mình.
- Chu Vân Kỳ đấy à? Sao anh lại ở đây thế? Nhanh… nhanh đi cứu người với tôi! Tử Lãng, anh ấy… anh ấy đang bị nhốt trong kho lạnh, không những thế kho lạnh còn đang cháy nữa!
Anh Vịt vừa nhìn thấy Chu Vân Kỳ lập tức vội vàng kêu lên.
Thế nhưng, khi ánh mắt nàng hướng ra phía sau Chu Vân Kỳ bỗng nhìn thấy Lý Tao, ngay lập tức giật mình khiếp sợ, vội vàng lui về sau mấy bước, chẳng khác nào nhìn thấy ma quỷ, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào Lý Tao kêu lên:
- Sao… sao cậu lại ở chỗ này?
Đó là một loại sợ hãi theo bản năng, giống như chuột thấy mèo vậy, sợ tới mức toàn thân đều run rẩy cả lên, phảng phất như thể chỉ một giây sau đó sẽ lập tức bị Lý Tao ăn tươi nuốt sống.
……
【Ps: Sáng hôm nay, ngồi khinh khí cầu ở Dương Sóc, đến trưa thì ăn một bữa cơm, sau đó trở về khách sạn vội vàng viết một chương. Hiện tại viết xong, lại xuất phát đi ngồi bè trúc phiêu lưu… Ai có dũng khí thì cứ tới lật tung bè trúc của Hỏa ca đi! Ha ha ha ha……】
------------------------
Dịch: Ánh Châu
Beta: B
Team: MBMH Translate
Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com
4
1
6 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
