TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 138
Người Thần Bí Đột Nhiên Xuất Hiện!

Tình cảnh hiện tại…

Quả thật có chút xấu hổ!

Ngay cả một người tao như Lý Tao cũng bị làm cho khiếp sợ.

Lại cmn còn có loại thao tác tao này sao?

Chó dữ à chó dữ, mày cmn rốt cuộc là ánh mắt không tốt, hay là bụng đói ăn quàng hả?

Muốn hỏi thao tác tao sợ đụng tới cái gì nhất ấy à?

Đương nhiên là đồng đội ngu như heo rồi.

Nếu chỉ có một mình Lý Tao thì nhất định có thể khéo léo tránh thoát.

Vậy mà Chu Vân Kỳ lại tràn đầy lòng hiếu kỳ, chỉ hơi tới gần một chút đã bị chó dữ kia coi như con cái rồi.

Tình trạng lúc này trở nên vô cùng lúng túng!

- Cứu… Cứu tôi với! Lý Tao!

Chu Vân Kỳ bị chó dữ đè nằm ngay đơ dưới đất, mông bị đâm vào đau đớn, vội vàng quay về phía Lý Tao cầu cứu.

- Để tôi nghĩ lại xem làm sao mới có thể cứu anh, tôi cảm thấy… đầu tiên anh hãy làm con chó thỏa mãn trước đi, sau đó có lẽ nó sẽ thả anh ra.

Đối mặt với loại sự kiện bất thình lình xảy ra này, trong khoảng thời gian ngắn, Lý Tao cũng trở tay không kịp.

- Á? Phải làm thế nào chứ? Tôi sẽ không làm được đâu!

Hai tay Chu Vân Kỳ chống trên đất, ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng đều có, thật là hối hận vừa rồi vì sao phải đồng ý đi vào với Lý Tao làm gì chứ, đây không phải tự mình tìm ngược sao?

- Anh hãy cố gắng chống đỡ một lúc! Tôi đi tìm xem lối vào ở đâu đã… Sau khi tìm được, tôi sẽ quay lại cứu anh.

Nhìn thấy Chu Vân Kỳ tạm thời cũng không có bất kỳ nguy hiểm gì, trước tiên Lý Tao chỉ đành mặc kệ anh ta, mặc cho anh ta quỳ rạp trên đất bị chó dữ “bắt nạt” vậy, về phần mình thì phải tìm cách đột nhập vào bên trong viện nghiên cứu mới được.

- Ồ? Cửa hông bên này hình như đã được mở ra…

Nhanh chóng đi một vòng, Lý Tao phát hiện cái cửa hông mà trước đó hai người Liễu Tử Lãng và anh Vịt đã đi vào.

- Trên đám cỏ trước cửa còn có dấu chân rất rõ ràng, hẳn là anh Lãng bọn họ đã vào từ nơi này…

Sau khi đã xác định được phương án, Lý Tao liền quay người chạy về cổng chính, chỉ thấy chó dữ lúc này vẫn mạnh mẽ như hổ, phải nói là làm cho Chu Vân Kỳ đau đớn muốn chết.

- Anh Chu, sao anh lại vô dụng như vậy? Còn chưa giúp con chó này giải quyết sao?

Lý Tao nhíu chặt đầu mày, đứng ở xa xa, dò hỏi.

- Sao nhanh như vậy được, tôi… chờ một chút, giống như nhanh hơn rồi!

Theo động tác con chó càng lúc càng nhanh, dường như Chu Vân Kỳ cũng cảm nhận được tiết tấu kỳ quái này.

À hú uuu…

Con chó dữ hú dài một tiếng thật to, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn mà rời khỏi người Chu Vân Kỳ.

- Mau tới đây!

Lý Tao ngoắc ngoắc, khẽ gọi Chu Vân Kỳ đang mệt lả người nằm úp sấp dưới đất. Lúc này Chu Vân Kỳ mới miễn cưỡng đứng lên, thừa dịp con chó kia đang tận hưởng dư vị vẫn còn chưa tan, nhanh chóng chạy tới.

- Thật ghê tởm mà!

Móc trong túi ra một tờ khăn giấy, Chu Vân Kỳ vừa nói vừa lau tay với vẻ vô cùng chán ghét.

- Cái này thì không có biện pháp rồi, đây là cái giá lớn mà anh phải trả cho lòng hiếu kỳ của mình. Đi thôi! Tôi đã tìm được cửa vào rồi, mau đi vào nào… bằng không lát nữa, hai người bảo vệ kia quay về thì không hay.

Tính toán thời gian một chút, sau đó Lý Tao mang theo Chu Vân Kỳ đi vào từ cửa hông.

- Đúng rồi! Đúng là cái cửa hông này, chính là do tôi nói cho bọn Liễu Tử Lãng biết trước khi chúng tôi mất liên lạc với nhau… Cái cửa hông này là lối vào dễ dàng nhất và khoảng cách với kho lạnh cũng gần nhất.

Giọng nói của Chu Vân Kỳ rõ ràng cũng có chút hư nhược, rốt cuộc bị một chó dữ nặng đến tận hai trăm cân đè ở bên dưới, bất kỳ một người bình thường nào cũng đều ăn không tiêu.

Kẽo kẹt một tiếng!

Lý Tao thật cẩn thận đẩy cửa ra, sau đó hắn và Chu Vân Kỳ mò mẫm đi vào.

……

Nhưng mà, hai người Lý Tao không biết chính là, sau khi bọn họ đi vào không lâu thì từ bên ngoài sở nghiên cứu, cũng có hai người thần bí lén lút tới gần.

- Thế nào? Có vẻ… là có người đi vào rồi?

- Đúng vậy! Kế hoạch của chúng ta đã có tác dụng, bây giờ phải xem bọn họ… có thể trộm xác rồng ra được hay không.

- Tôi thấy cũng không được khả quan cho lắm, chúng ta vẫn nên âm thầm giúp bọn họ một phen mới được.

……

Hai người thần bí công khai tiến vào sở nghiên cứu, sau khi trực tiếp quẹt thẻ thì đường hoàng bước vào từ cổng chính.

Mà trong kho lạnh lúc này, một hồi chiến tranh thiên lôi dẫn ra địa hỏa đã tiến hành tới giai đoạn cuối.

Liễu Tử Lãng đắm chìm trong hải dương hạnh phúc, đời này của hắn phao qua nhiều em gái như vậy, nhưng mà… đúng thật là chưa từng xảy ra chuyện chỉ trong một ngày đã phao tới tay thế này!

Có thể nói hôm nay là ngày hắn được chân chính tiếp xúc với nữ thần nước sôi để nguội!

Không hiểu ra sao… đột nhiên lại đắc thủ?

Nếu không như vậy thì sao có thể nói nàng chính là người đã được vận mệnh định sẵn đây?

Liễu Tử Lãng vô cùng đắc ý, sau khi xong việc bèn dựa vào vách tường kho lạnh ngây ngô cười mãi.

Nhưng mà, đúng lúc này, anh Vịt lại giáng một cái tát lên mặt hắn, hét lên rằng:

- Anh… anh là đồ biến thái!

Kéo quần áo che thân, hai hàng nước mắt trong suốt không ngừng lăn dài trên mặt anh Vịt. Nàng đã không còn cách nào nhìn thẳng vào Liễu Tử Lãng, càng thêm không cách nào đối diện chính mình.

Mình đang làm cái quái gì vậy chứ?

Vậy mà lại xảy ra quan hệ với một… một người đàn ông?

Trời ạ!

Đây quả thực là một trò hề lớn động trời mà!

Nếu như chuyện này bị đồn ra ngoài thì làm sao nàng có thể tiếp tục tung hoành trên phố được nữa!

Nếu như chuyện này mà bị mấy đứa đàn em biết, thì sẽ nhìn người lão đại như nàng ra sao chứ!

Nhưng mà…

Hình như mấy đứa đàn em đó của nàng, cũng đã biến thành nữ hết rồi thì phải?

Mặc kệ! Mặc kệ! Mặc kệ…

Dù cho chính mình biến thành con gái, thì tuyệt đối cũng không thể để cho một người đàn ông… trời ạ!

Nhưng mà chỉ trong một thoáng vừa rồi, nàng đã không thể giữ vững bản tâm.

Mẹ nó! Ngay cả một chút phản kháng tượng trưng cũng không có, anh Vịt cảm thấy đã không còn cách nào có thể cứu mình được nữa.

Nàng hận!

Hận bản thân mình sao lại mềm yếu như vậy?

Nàng không cam lòng!

Không cam lòng cứ như vậy trở thành vật sở hữu của đàn ông.

Nhưng nàng lại lưu luyến, loại cảm giác được yêu thương này…

Hình như cũng không tồi nha!

Thật mâu thuẫn! Tên của ngươi, gọi là phụ nữ.

Không sai, phụ nữ nhân là động vật mâu thuẫn như vậy.

Ngươi xem trên mặt nàng đang cười, kỳ thật nội tâm đang MMP (1) một trận.

Ngươi cảm thấy nàng đang tức giận, nhưng thực ra lại đang cười trộm trong lòng.

Trái tim phụ nữ trong thiên hạ đều sâu như đáy biển, dù sao… ngươi làm thế nào cũng đều sai hết.

- Chị Nhã! Tôi… tôi đúng thật không phải là người mà, vừa rồi… vừa rồi tôi thật sự không cố ý, cũng không biết vì sao chúng ta lại…

Sau khi ăn một cái tát trời giáng, Liễu Tử Lãng đang tự tin tràn trề mới hiểu được tầm quan trọng của vấn đề.

Hành động đó của mình chẳng khác nào nhân lúc người ta cháy nhà mà đi hôi của!

Nếu là những cô gái bình thường thì nhất định Liễu Tử Lãng sẽ dương dương tự đắc một phen. Thế nhưng lúc này người đối diện với hắn chính là cô gái mà hắn muốn dùng cả đời để yêu thương và chăm sóc.

Liễu Tử Lãng bắt đầu hối hận, hối hận không nên xúc động như vậy, ngộ nhỡ thật sự khiến nàng cảm thấy mình là một người tùy tiện và không biết gánh trách nhiệm thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng mà…

Lại nói, hôm nay Liễu Tử Lãng thật sự cảm thấy đặc biệt khác lạ, anh Vịt cho hắn một loại cảm giác thoải mái, dễ chịu như trời cao không chân thật vậy!

Hắn đã trải qua với nhiều cô gái đến thế, nhưng chưa từng xuất hiện cảm giác kỳ quái như vậy bao giờ? Đặc biệt, thật đặc biệt! Có tư vị vô cùng đặc biệt!

- Hiện tại anh nói những thứ này còn có ích gì? Tôi đều đã bị anh…

Vừa nói như vậy, anh Vịt lại không nhịn được uất ức, nước mắt tràn mi.

- Nhã à, em đừng khóc! Tôi… Tôi thề, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em. Tôi sẽ cưới em, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em trọn đời trọn kiếp mà…

Liễu Tử Lãng phát ra lời thề son sắt, tuy rằng hắn đã từng nói qua những lời này với vô số cô gái rồi, nhưng chỉ có lần này là chân chính phát ra từ nội tâm.

- Thật sự?

Anh Vịt chớp chớp đôi mắt to long lanh đáng yêu như thủy tinh, trong lòng lại có một loại cảm giác ấm áp dạt dào. Bất giác nàng dựa vào ngực Liễu Tử Lãng lúc nào không hay.

Thế nhưng, bỗng ngay lúc này.

Trong một căn phòng điều khiển nào đó của sở nghiên cứu, hai người thần bí lúc nãy đã thấy hết tất cả mọi chuyện thông qua camera theo dõi.

Đặc biệt là tình huống trong kho lạnh, một kẻ trong đó khẽ nhếch khóe miệng cười gian, nói rằng:

- Thật không ngờ, kẻ đột nhập vào lại là một đôi cẩu nam nữ. Vậy mà dám cả gan nướng thịt rồng lên ăn ngay trong đó? Một khi đã vậy thì, vừa hay để bọn họ nướng thật vui vẻ…

Vừa dứt lời, hắn bỗng lấy ra một cái điều khiển từ xa, ấn xuống một cái nút trên đó.

Ngay lập tức, máy làm lạnh trong kho dừng vận hành, sau đó một mảng lửa lớn bỗng dưng bốc lên khắp xung quanh kho lạnh…


  • Chú Thích:

(1) MMP: Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.

------------------------

Dịch: Ánh Châu

Beta: B

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com

5

0

6 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.