0 chữ
Chương 35
Chương 35
Trong điều kiện bình thường, mọi người sẽ dùng thuốc ức chế pheromone để tránh mùi lan ra ngoài và cũng để không bị mùi người khác tấn công ngược trở lại.
Pheromone là thứ rất phức tạp: với Omega, nó là công cụ thu hút Alpha; còn với Alpha, cũng dùng để hấp dẫn Omega. Nhưng nếu cả hai đều là Alpha, thì nó lại biến thành… vũ khí sinh học. Alpha có thể thông qua pheromone mà đánh giá, thậm chí khiêu chiến cấp bậc của nhau.
Bách Duyệt thuộc trường hợp khá đặc biệt — do vấn đề sức khỏe, cô không thể dùng thuốc ức chế pheromone thường xuyên, chỉ những dịp thật sự cần thiết mới dùng. May mà phần lớn người khác đều có sử dụng thuốc, nên cô không dùng cũng chẳng gây ảnh hưởng gì nhiều.
Nhưng ở công ty giải trí thì lại khác. Nơi đây là chiến trường phô trương sắc đẹp và khí chất, mà trong thế giới ABO, pheromone chính là một loại vũ khí cạnh tranh tuyệt đối. Không chỉ không giấu đi, các Alpha và Omega ở đây còn giống như những con công đực đang múa xòe đuôi, thi nhau tỏa mùi ra đầy khí thế.
Tuy họ đều có dùng thuốc ức chế một chiều — tức là ngăn không cho pheromone của người khác ảnh hưởng đến mình — nhưng chính họ thì vẫn cứ hùng hổ tỏa hương như thể không ai ngăn nổi.
Bách Duyệt nhịn không được phải đưa tay bịt mũi lại, nhưng mùi hỗn tạp kia vẫn khiến tuyến pheromone sau gáy cô ngứa râm ran. Cô thật sự muốn đưa tay lên gãi cho bõ tức, nhưng nền giáo dục mười mấy năm qua khiến cô không thể làm chuyện đó ở chốn đông người.
Đúng lúc ấy, Trần Mộng Di đưa cho cô một chiếc khăn tay.
“Bách Duyệt, chị dùng cái này che mũi lại đi.”
Bách Duyệt nhận lấy, trong lòng hơi nghi ngờ “khăn tay thôi thì có ích gì”, nhưng vẫn ngoan ngoãn đắp lên mũi. Không ngờ khoảnh khắc ấy, hương thơm ngát quen thuộc của cỏ đuôi chuột — pheromone của Trần Mộng Di — lập tức tràn đến, như lớp màn che chắn tất cả mùi hương bên ngoài.
Cô dễ chịu hẳn, nhưng tai lại đỏ ửng lên.
— Thật là, hành vi như vậy… có hơi biếи ŧɦái quá không? Mà Trần Mộng Di cũng thật là, khăn tay có mùi pheromone như vậy sao có thể tùy tiện đưa cho người khác chứ!
Dù thế nào cũng không thể phủ nhận rằng, nhờ có pheromone của Trần Mộng Di làm “bộ lọc”, các loại mùi khác đều biến mất sạch sẽ. Còn mùi của Trần Mộng Di… thì thật ra chẳng có gì đặc biệt — bởi vì cô đã quá quen thuộc với nó rồi. Quen đến mức, suốt 24 giờ mỗi ngày, không gian xung quanh cô đều tràn ngập hương thơm của Trần Mộng Di.
Giây phút này, pheromone của Trần Mộng Di với Bách Duyệt chẳng khác nào máy lọc không khí di động.
Chỉ là… nếu để Trần Mộng Di biết cô đang nghĩ vậy, chắc chắn sẽ cốc đầu cô một cái cho coi.
Vì đang bịt mũi nên Bách Duyệt không thể tự điều khiển xe lăn được, thành ra người đẩy xe lại là Trần Mộng Di. Cô vừa đẩy, trợ lý đi trước mở sẵn cửa thang máy. Khi thang máy lên tới tầng làm việc, Bách Duyệt rõ ràng thấy dễ chịu hơn, liền gỡ khăn tay ra.
Cô cũng không trả lại khăn ngay, vì thấy đã dùng rồi thì ít nhất nên mang về giặt sạch trước khi trả. Vậy nên cô thuận tay nhét luôn khăn tay vào túi bên xe lăn.
Thang máy vừa mở ra, một nhóm người đang đứng sẵn bên ngoài chờ, có cả nam lẫn nữ, trong đó không thiếu các Omega. So với tổng công ty, ở đây giới tính linh hoạt hơn hẳn, Omega xuất hiện nhiều là điều dễ hiểu.
Pheromone là thứ rất phức tạp: với Omega, nó là công cụ thu hút Alpha; còn với Alpha, cũng dùng để hấp dẫn Omega. Nhưng nếu cả hai đều là Alpha, thì nó lại biến thành… vũ khí sinh học. Alpha có thể thông qua pheromone mà đánh giá, thậm chí khiêu chiến cấp bậc của nhau.
Bách Duyệt thuộc trường hợp khá đặc biệt — do vấn đề sức khỏe, cô không thể dùng thuốc ức chế pheromone thường xuyên, chỉ những dịp thật sự cần thiết mới dùng. May mà phần lớn người khác đều có sử dụng thuốc, nên cô không dùng cũng chẳng gây ảnh hưởng gì nhiều.
Nhưng ở công ty giải trí thì lại khác. Nơi đây là chiến trường phô trương sắc đẹp và khí chất, mà trong thế giới ABO, pheromone chính là một loại vũ khí cạnh tranh tuyệt đối. Không chỉ không giấu đi, các Alpha và Omega ở đây còn giống như những con công đực đang múa xòe đuôi, thi nhau tỏa mùi ra đầy khí thế.
Bách Duyệt nhịn không được phải đưa tay bịt mũi lại, nhưng mùi hỗn tạp kia vẫn khiến tuyến pheromone sau gáy cô ngứa râm ran. Cô thật sự muốn đưa tay lên gãi cho bõ tức, nhưng nền giáo dục mười mấy năm qua khiến cô không thể làm chuyện đó ở chốn đông người.
Đúng lúc ấy, Trần Mộng Di đưa cho cô một chiếc khăn tay.
“Bách Duyệt, chị dùng cái này che mũi lại đi.”
Bách Duyệt nhận lấy, trong lòng hơi nghi ngờ “khăn tay thôi thì có ích gì”, nhưng vẫn ngoan ngoãn đắp lên mũi. Không ngờ khoảnh khắc ấy, hương thơm ngát quen thuộc của cỏ đuôi chuột — pheromone của Trần Mộng Di — lập tức tràn đến, như lớp màn che chắn tất cả mùi hương bên ngoài.
— Thật là, hành vi như vậy… có hơi biếи ŧɦái quá không? Mà Trần Mộng Di cũng thật là, khăn tay có mùi pheromone như vậy sao có thể tùy tiện đưa cho người khác chứ!
Dù thế nào cũng không thể phủ nhận rằng, nhờ có pheromone của Trần Mộng Di làm “bộ lọc”, các loại mùi khác đều biến mất sạch sẽ. Còn mùi của Trần Mộng Di… thì thật ra chẳng có gì đặc biệt — bởi vì cô đã quá quen thuộc với nó rồi. Quen đến mức, suốt 24 giờ mỗi ngày, không gian xung quanh cô đều tràn ngập hương thơm của Trần Mộng Di.
Giây phút này, pheromone của Trần Mộng Di với Bách Duyệt chẳng khác nào máy lọc không khí di động.
Chỉ là… nếu để Trần Mộng Di biết cô đang nghĩ vậy, chắc chắn sẽ cốc đầu cô một cái cho coi.
Vì đang bịt mũi nên Bách Duyệt không thể tự điều khiển xe lăn được, thành ra người đẩy xe lại là Trần Mộng Di. Cô vừa đẩy, trợ lý đi trước mở sẵn cửa thang máy. Khi thang máy lên tới tầng làm việc, Bách Duyệt rõ ràng thấy dễ chịu hơn, liền gỡ khăn tay ra.
Thang máy vừa mở ra, một nhóm người đang đứng sẵn bên ngoài chờ, có cả nam lẫn nữ, trong đó không thiếu các Omega. So với tổng công ty, ở đây giới tính linh hoạt hơn hẳn, Omega xuất hiện nhiều là điều dễ hiểu.
9
0
3 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
