TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

Kết quả là, bây giờ dù không có mặt bên cạnh mình, món gì Trần Mộng Di cũng ăn nhạt nhẽo đến mức chẳng có tí vị gì. Bách Duyệt thì khỏi nói, hết đường ngẩng mặt lên trời.

“Thì... thì bình thường em cũng có thể ăn thêm vài món khác mà.”

Trần Mộng Di nhìn vẻ mặt chột dạ của Bách Duyệt mà muốn phì cười, đáng yêu muốn xỉu. Vì Bách Duyệt đã lờ mờ đoán ra nguyên nhân vì sao Trần Mộng Di ăn nhạt đến vậy cả khi không có cô bên cạnh — đơn giản là vì thương cô. Nếu chỉ có một mình mình ăn mấy món dở ẹc thì nhìn kiểu gì cũng thấy thảm thương, nhưng nếu có người ăn cùng, thì tự dưng thấy đỡ khổ liền.

Chính vì điều đó mà suốt bao năm nay, Trần Mộng Di luôn lặng lẽ ăn cùng thực đơn với Bách Duyệt, dù cô có nhìn thấy hay không.

“Ăn mấy món khác á? Ví dụ như món gì?”

Nghe Trần Mộng Di hỏi, Bách Duyệt không thèm suy nghĩ, đáp ngay tỉnh queo:

“Lẩu, nướng, đồ xiên que, hải sản, sashimi, gà cay Tân Cương…”

Nhìn là biết thèm đến mức hồn phách bay theo mùi khói rồi, Trần Mộng Di nhìn cô bạn mà không nhịn được, gắp thêm một đũa cải trắng bỏ vô chén.

“Nhìn cô là biết muốn ăn cho đã cái miệng thôi.”

Bách Duyệt cúi đầu nhìn đũa cải trắng trong chén, mặt chợt xị xuống, nhăn nhó như bị ăn chanh:

“Thì đúng là chị muốn ăn mà…”

“Hải sản thì không được đâu. Toàn là đồ dễ gây dị ứng, không tốt cho sức khỏe của chị.”

Nghe lại điệp khúc quen thuộc này của Trần Mộng Di, mặt Bách Duyệt từ sáng sủa chuyển dần sang âm u. Không phải cô cố ý tỏ thái độ, mà là vì được cưng chiều quá quen, nên biểu cảm gương mặt cũng chẳng che giấu được cảm xúc thật.

Nói thật lòng thì, cảm giác làm một người "liệt nửa đời" chẳng vui vẻ gì. Không chỉ không được ăn những gì mình thích, mà còn bất tiện trăm bề trong sinh hoạt thường ngày. Cũng chính vì thế mà khi nghe thấy cái giọng nói kỳ lạ kia vang lên, Bách Duyệt mới nôn nóng muốn hoàn thành nhiệm vụ để quay lại thế giới thực.

Dù thế giới đó cô chỉ là một đứa nghèo rớt, không có Trần Mộng Di lúc nào cũng lo lắng bên cạnh… nhưng ít nhất, cô khỏe mạnh.

Đang thả hồn suy nghĩ miên man, thì Trần Mộng Di đột nhiên lên tiếng:

“Gà cay, đồ nướng thì còn có thể cân nhắc được… Thế này nhé, Bách Duyệt, lúc khám sức khỏe định kỳ tháng này, tụi mình hỏi bác sĩ thử xem sao. Nếu bác sĩ bảo được, thì tụi mình về nhà nướng thịt ăn một bữa nhé?”

“Thật hả?” Hai mắt Bách Duyệt sáng rực như có đèn led bên trong, Trần Mộng Di mỉm cười gật đầu:

“Ừ, em đã bao giờ lừa chị chưa?”

Quả thật, từ trước đến nay Trần Mộng Di chưa từng lừa Bách Duyệt bao giờ. Chính vì vậy, Bách Duyệt càng thêm vui mừng.

Ăn trưa xong, Trần Mộng Di còn ép Bách Duyệt đi ngủ trưa. Cô vừa dỗ vừa lý sự:

“Giờ mà đi cũng đâu gặp ai, mọi người còn đang nghỉ trưa cả. Bách Duyệt chẳng lẽ chị muốn làm cái kiểu sếp đáng ghét, phá giấc ngủ người ta à?”

Ngẫm lại thì cũng đúng thật. Hồi còn đi làm ở kiếp trước, Bách Duyệt ghét nhất là bị gọi đi làm giữa giờ nghỉ trưa, hoặc bị sếp bắt nộp tài liệu gấp lúc đang mơ ngủ. Cô tuyệt đối không muốn biến thành kiểu người bị nhân viên đâm ghim sau lưng.

Thế là cô ngoan ngoãn nghe lời, leo lên chiếc giường nhỏ trong phòng nghỉ bên cạnh văn phòng của Trần Mộng Di. Giường của Trần Mộng Di sạch bong kin kít, không có mùi gì lạ, nhưng cũng chẳng có chút hương bạc hà quen thuộc từ người cô ấy.

10

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.