0 chữ
Chương 27
Chương 27
Người tàn tật thì không hiếm, nhưng tàn tật mà giàu thế này thì đúng là hiếm có khó tìm. Bách Duyệt không thích bị người khác chú ý, thấy có người định lại gần chào hỏi, lập tức kéo tay Vương Dao, nhỏ giọng bảo “chạy lẹ”, rồi xoay bánh xe lăn vù vù rút lui.
Tranh thủ lúc xung quanh không có ai, Bách Duyệt nghiêng đầu hỏi nhỏ Vương Dao:
“Vương Dao, cô biết đầu tư phim ảnh là bên bộ phận nào phụ trách không?”
Nghe vậy, Vương Dao suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Trong tập đoàn có liên hệ với ngành giải trí, nhưng công ty mẹ thì không trực tiếp quản lý mảng đó, là do công ty con phụ trách. Nếu phải nói có liên quan, thì chắc là bộ phận đầu tư rồi. Chị muốn đến đó xem thử không?”
“Đi chứ.” Bách Duyệt đến đây chính là để làm chuyện này, giờ đã lần ra được chút manh mối, đương nhiên phải xem thử rồi. Nhưng vừa nói xong, sau lưng đã vang lên một giọng nữ quen thuộc — giọng của Trần Mộng Di.
Cô ấy đang đứng đó, mặc bộ đồ công sở chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, thần thái sắc sảo, khiến Bách Duyệt lập tức có cảm giác... bị bắt quả tang.
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do biện minh, Vương Dao đã nhanh như chớp bán đứng cô:
“Chị ấy nói muốn đến xem bộ phận đầu tư, hình như là định đầu tư phim gì đó.”
“...” Trần Mộng Di đúng là sếp của cô, nhưng cũng không cần bán đứng tôi nhanh thế đâu, có được không?
Bách Duyệt lộ rõ tâm tư ra mặt, Trần Mộng Di thấy thế thì suýt nữa không nhịn nổi cười. Cô bước đến gần hơn, tiếng giày cao gót gõ lên nền gạch sứ nghe rõ mồn một. Dù nhìn từ góc độ nào thì Trần Mộng Di cũng đều rất xinh đẹp, chỉ cần cô bước đến, ánh mắt mọi người lập tức bị hút chặt.
Huống chi cô ấy còn là một omega.
Omega vì có thời kỳ mẫn cảm nên thường bị đánh giá là bất lợi trong công việc. Dù alpha cũng có chu kỳ riêng, nhưng tần suất và mức ảnh hưởng nhẹ hơn, xã hội lại có xu hướng thiên vị alpha, còn với omega thì lại khắt khe hơn rất nhiều.
Chính vì vậy, số lượng omega hoạt động trên thương trường không nhiều, đặc biệt là omega đang ở độ tuổi kết hôn như Trần Mộng Di. Phần lớn omega sau khi kết hôn đều lui về chăm sóc gia đình, trở thành nội trợ toàn thời gian. Mỗi lần thấy tin tức kiểu như vậy, Bách Duyệt lại không nhịn được mà liên tưởng omega với phụ nữ ở kiếp trước.
Họ đều bị xã hội chèn ép và bóc lột. Điều khiến người ta xót xa nhất là, cho dù có xuất sắc như Trần Mộng Di — một omega chăm chỉ, thông minh, có đầu óc kinh doanh — thì sau lưng vẫn không tránh khỏi bị dè bỉu.
Bách Duyệt không cần nghĩ cũng biết, người ta sẽ nói gì về cô ấy. Ở kiếp trước, sếp nữ của cô — một người phụ nữ mạnh mẽ, ngoài bốn mươi tuổi, chưa từng kết hôn — cũng thường bị đồng nghiệp lấy ra làm chủ đề bàn tán, lúc nào cũng mang theo giọng điệu châm chọc và khinh miệt.
Lúc đó, Bách Duyệt chẳng thể làm gì hơn ngoài việc thẳng thừng cắt ngang câu chuyện rồi chuyển sang chủ đề khác mỗi khi nghe đồng nghiệp bàn tán. Nhưng cô không thể ngăn họ tiếp tục thì thầm sau lưng mình, khi cô không có mặt. Thậm chí có khả năng, chính cô cũng từng là đối tượng bị gán mác “khó hòa đồng” trong miệng người khác.
Tranh thủ lúc xung quanh không có ai, Bách Duyệt nghiêng đầu hỏi nhỏ Vương Dao:
“Vương Dao, cô biết đầu tư phim ảnh là bên bộ phận nào phụ trách không?”
Nghe vậy, Vương Dao suy nghĩ một lúc rồi đáp:
“Trong tập đoàn có liên hệ với ngành giải trí, nhưng công ty mẹ thì không trực tiếp quản lý mảng đó, là do công ty con phụ trách. Nếu phải nói có liên quan, thì chắc là bộ phận đầu tư rồi. Chị muốn đến đó xem thử không?”
“Đi chứ.” Bách Duyệt đến đây chính là để làm chuyện này, giờ đã lần ra được chút manh mối, đương nhiên phải xem thử rồi. Nhưng vừa nói xong, sau lưng đã vang lên một giọng nữ quen thuộc — giọng của Trần Mộng Di.
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do biện minh, Vương Dao đã nhanh như chớp bán đứng cô:
“Chị ấy nói muốn đến xem bộ phận đầu tư, hình như là định đầu tư phim gì đó.”
“...” Trần Mộng Di đúng là sếp của cô, nhưng cũng không cần bán đứng tôi nhanh thế đâu, có được không?
Bách Duyệt lộ rõ tâm tư ra mặt, Trần Mộng Di thấy thế thì suýt nữa không nhịn nổi cười. Cô bước đến gần hơn, tiếng giày cao gót gõ lên nền gạch sứ nghe rõ mồn một. Dù nhìn từ góc độ nào thì Trần Mộng Di cũng đều rất xinh đẹp, chỉ cần cô bước đến, ánh mắt mọi người lập tức bị hút chặt.
Huống chi cô ấy còn là một omega.
Omega vì có thời kỳ mẫn cảm nên thường bị đánh giá là bất lợi trong công việc. Dù alpha cũng có chu kỳ riêng, nhưng tần suất và mức ảnh hưởng nhẹ hơn, xã hội lại có xu hướng thiên vị alpha, còn với omega thì lại khắt khe hơn rất nhiều.
Họ đều bị xã hội chèn ép và bóc lột. Điều khiến người ta xót xa nhất là, cho dù có xuất sắc như Trần Mộng Di — một omega chăm chỉ, thông minh, có đầu óc kinh doanh — thì sau lưng vẫn không tránh khỏi bị dè bỉu.
Bách Duyệt không cần nghĩ cũng biết, người ta sẽ nói gì về cô ấy. Ở kiếp trước, sếp nữ của cô — một người phụ nữ mạnh mẽ, ngoài bốn mươi tuổi, chưa từng kết hôn — cũng thường bị đồng nghiệp lấy ra làm chủ đề bàn tán, lúc nào cũng mang theo giọng điệu châm chọc và khinh miệt.
8
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
