0 chữ
Chương 15
Chương 15
Ở trường, bạn học cũng không buông tha cho cô. Chúng nó tìm mọi cách chế nhạo, nói bóng nói gió rằng cô là "vợ trẻ nuôi từ bé" của Bách Duyệt.
Lúc đó Trần Mộng Di còn nhỏ, chẳng thể làm gì khác hơn là chịu đựng, nhưng cô không phải kiểu cam chịu im lặng. Cô từng mấy lần đánh nhau với bạn học, bị nhà trường gọi phụ huynh không biết bao nhiêu lượt.
Mà bố mẹ cô thì… làm gì thật lòng quan tâm? Chỉ nhắn nhủ một câu: phải biết điều, đừng làm mất mặt nhà họ Bách.
Cuối cùng, vẫn là Bách Duyệt năn nỉ hai người mẹ của mình, xin họ cho Trần Mộng Di đi học một khóa tự vệ — ít nhất để cô không bị đánh đến mức không trả đòn được.
Cái cây nhỏ của cô, dẫu qua bao giông gió, cũng đã trưởng thành rồi.
Khi Trần Mộng Di nghiêng người lại gần, mùi xô thơm thoang thoảng trên người cô khiến Bách Duyệt không kìm được mà nghĩ như thế.
Thế nhưng Trần Mộng Di vẫn chưa chịu buông tha câu hỏi kia, tiếp tục truy đến cùng:
“Bách Duyệt, chị ngửi thấy mùi tin tức tố của anh ta à? Không thì sao chị biết được anh ta là Omega?”
“…”
Làm gì có chuyện đó! Cô làm gì có cơ hội ngửi thấy tin tức tố của Bạch Thạch Châu! Hai người tổng cộng mới gặp nhau được mấy lần đâu!
Nhà họ Bách là doanh nghiệp dược nổi tiếng ở thành phố Vân Hải, nên trong các buổi tiệc xã giao, chuyện chạm mặt nhau là chuyện có thể xảy ra.
May mà Bách Duyệt vốn ít tham gia tiệc tùng kiểu đó, nên số lần gặp cũng chẳng đáng là bao.
Cô lấy đâu ra cơ hội để ngửi mùi tin tức tố của người ta chứ! Oan uổng quá!
Trần Mộng Di thấy biểu cảm “trời ơi oan quá” của Bách Duyệt thì bật cười khẽ:
“Em biết là chị không ngửi được đâu, chỉ thấy tò mò thôi. Bình thường chị toàn ở nhà, bước ra cửa cũng chẳng mấy khi, sao lại biết được mấy chuyện như vậy.”
Nói thật, nếu tiếp tục truy hỏi đến cùng thì chắc chắn Bách Duyệt cũng không thể trả lời nổi. Cô đành nhanh trí chuyển chủ đề:
“Thế còn em thì sao? Sao em biết?”
Nghe vậy, Trần Mộng Di hơi lùi lại, trả lại không gian cá nhân cho Bách Duyệt, khiến cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ngồi thẳng dậy, cô nghe Trần Mộng Di nói:
“Em khá nhạy cảm với tin tức tố. Hồi trước có dự một buổi ra mắt sản phẩm của công ty đối tác, giữa chừng vào phòng nghỉ thì ngửi thấy mùi Omega. Nhưng theo như em biết, người dùng phòng đó trước em chỉ có Bạch Thạch Châu. Thế là em bắt đầu nghi ngờ, rồi sau đó thử thăm dò chút xíu là biết ngay.”
— Thì ra là vậy, Trần Mộng Di đúng là thông minh quá trời luôn!
Bách Duyệt cảm thán thật lòng. Nếu là cô, chắc đã lớ ngớ quên béng ai là người vào phòng nghỉ trước mình rồi, chứ đừng nói đến việc suy luận ra thông tin kiểu đó.
Cô đâu có biết, Trần Mộng Di thực ra vẫn còn giấu một chuyện.
Trong cái giới thượng lưu đó, từ giám đốc đến chủ tịch toàn là Alpha, Omega thì hiếm như vàng. Mà buổi họp báo thì khác với tiệc rượu, chẳng ai dẫn theo bạn đời cả. Nên những Omega có mặt, trừ mấy người làm lễ tân của bên tổ chức ra thì gần như không có ai.
Nhưng lễ tân thì lại không dùng đến phòng nghỉ. Chính vì thế, lúc đó cô mới nảy sinh nghi ngờ: rốt cuộc ai là người dùng phòng nghỉ trước mình?
Vừa hỏi một chút, cô liền nhận được một cái tên khiến người ta phải ngạc nhiên — Bạch Thạch Châu.
Lúc đó Trần Mộng Di còn nhỏ, chẳng thể làm gì khác hơn là chịu đựng, nhưng cô không phải kiểu cam chịu im lặng. Cô từng mấy lần đánh nhau với bạn học, bị nhà trường gọi phụ huynh không biết bao nhiêu lượt.
Mà bố mẹ cô thì… làm gì thật lòng quan tâm? Chỉ nhắn nhủ một câu: phải biết điều, đừng làm mất mặt nhà họ Bách.
Cuối cùng, vẫn là Bách Duyệt năn nỉ hai người mẹ của mình, xin họ cho Trần Mộng Di đi học một khóa tự vệ — ít nhất để cô không bị đánh đến mức không trả đòn được.
Cái cây nhỏ của cô, dẫu qua bao giông gió, cũng đã trưởng thành rồi.
Khi Trần Mộng Di nghiêng người lại gần, mùi xô thơm thoang thoảng trên người cô khiến Bách Duyệt không kìm được mà nghĩ như thế.
“Bách Duyệt, chị ngửi thấy mùi tin tức tố của anh ta à? Không thì sao chị biết được anh ta là Omega?”
“…”
Làm gì có chuyện đó! Cô làm gì có cơ hội ngửi thấy tin tức tố của Bạch Thạch Châu! Hai người tổng cộng mới gặp nhau được mấy lần đâu!
Nhà họ Bách là doanh nghiệp dược nổi tiếng ở thành phố Vân Hải, nên trong các buổi tiệc xã giao, chuyện chạm mặt nhau là chuyện có thể xảy ra.
May mà Bách Duyệt vốn ít tham gia tiệc tùng kiểu đó, nên số lần gặp cũng chẳng đáng là bao.
Cô lấy đâu ra cơ hội để ngửi mùi tin tức tố của người ta chứ! Oan uổng quá!
Trần Mộng Di thấy biểu cảm “trời ơi oan quá” của Bách Duyệt thì bật cười khẽ:
“Em biết là chị không ngửi được đâu, chỉ thấy tò mò thôi. Bình thường chị toàn ở nhà, bước ra cửa cũng chẳng mấy khi, sao lại biết được mấy chuyện như vậy.”
“Thế còn em thì sao? Sao em biết?”
Nghe vậy, Trần Mộng Di hơi lùi lại, trả lại không gian cá nhân cho Bách Duyệt, khiến cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ngồi thẳng dậy, cô nghe Trần Mộng Di nói:
“Em khá nhạy cảm với tin tức tố. Hồi trước có dự một buổi ra mắt sản phẩm của công ty đối tác, giữa chừng vào phòng nghỉ thì ngửi thấy mùi Omega. Nhưng theo như em biết, người dùng phòng đó trước em chỉ có Bạch Thạch Châu. Thế là em bắt đầu nghi ngờ, rồi sau đó thử thăm dò chút xíu là biết ngay.”
— Thì ra là vậy, Trần Mộng Di đúng là thông minh quá trời luôn!
Bách Duyệt cảm thán thật lòng. Nếu là cô, chắc đã lớ ngớ quên béng ai là người vào phòng nghỉ trước mình rồi, chứ đừng nói đến việc suy luận ra thông tin kiểu đó.
Trong cái giới thượng lưu đó, từ giám đốc đến chủ tịch toàn là Alpha, Omega thì hiếm như vàng. Mà buổi họp báo thì khác với tiệc rượu, chẳng ai dẫn theo bạn đời cả. Nên những Omega có mặt, trừ mấy người làm lễ tân của bên tổ chức ra thì gần như không có ai.
Nhưng lễ tân thì lại không dùng đến phòng nghỉ. Chính vì thế, lúc đó cô mới nảy sinh nghi ngờ: rốt cuộc ai là người dùng phòng nghỉ trước mình?
Vừa hỏi một chút, cô liền nhận được một cái tên khiến người ta phải ngạc nhiên — Bạch Thạch Châu.
10
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
