0 chữ
Chương 13
Chương 13
Mà rung rinh thì rung rinh vậy thôi, ai mà chẳng thích gái xinh, đúng không?
Nhưng cảm xúc mạnh hơn cả vẫn là… tự hào. Nhìn xem, đó là “đứa em gái” do chính mình “nuôi lớn” đó!
Lưng cô ấy không có những vết roi chằng chịt như trong nguyên tác tiểu thuyết, mà là một lớp cơ chắc khỏe. Nếu thật sự có bản “Bách Duyệt phản diện” dám bắt nạt Trần Mộng Di, rất có thể sẽ bị cô ấy đấm cho đến không bò dậy nổi!
Trần Mộng Di bế Bách Duyệt, đi trên đôi giày cao gót mà bước chân vững vàng không khác gì người đi sneaker. Cứ thế một bước một bước đầy ổn định, cho đến khi nhẹ nhàng đặt cô vào ghế sau – cửa xe đã được tài xế mở sẵn.
Mỗi lần được Trần Mộng Di bế kiểu công chúa thế này, Bách Duyệt lại không nhịn được mà nghĩ:
“Trần Mộng Di nhà ta nay đã lớn, sức mạnh dời non lấp biển, khí thế ngút trời…”
Vệ sĩ đi cùng đã thu xe lăn lại, đặt vào cốp sau.
Bách Duyệt lúc nào cũng thấy cái đội hình xe riêng – vệ sĩ theo sát thế này trông hơi… phô trương quá mức. Nhưng dù là lúc hai người mẹ của cô còn sống hay bây giờ do Trần Mộng Di phụ trách, thì chuyện này luôn luôn là nguyên tắc bất di bất dịch.
“Không được, tuyệt đối không thể để chị ra ngoài một mình. Phải có vệ sĩ đi cùng. Hai chân chị không tiện, nếu gặp tình huống khẩn cấp thì khó mà xoay xở. Có vệ sĩ ở đó, chuyện gì xảy ra cũng xử lý kịp thời.”
Nói thì nghe cũng có lý đấy… Dù sao thì cô cũng là “người ngồi xe lăn” mà. Nếu thật sự có tai nạn giao thông hay gì đó xảy ra, trông cậy vào bản thân thì đúng là bó tay.
Xe bắt đầu chuyển bánh. Bách Duyệt quay sang thì thấy Trần Mộng Di đang lấy khăn ướt từ ngăn nhỏ trên xe. Cô ấy lau tay mình trước, sau đó rút một miếng khác, dịu dàng nói:
“Đưa tay đây nào.”
“Chị có thể tự làm được mà.”
“Không sao, em muốn giúp chị lau.”
Vừa nãy nước ngọt vị chanh có ga đổ ra không ít, tay của Bách Duyệt cũng bị dính kha khá. Cảm giác ấy thật ra chẳng khác gì nước lã, không hề dính hay khó chịu. Chính vì thế Trần Mộng Di mới đợi đến khi lên xe mới lau tay cho cô, chứ nếu không chắc đã rút khăn giấy lau luôn từ lúc đó rồi.
Động tác của Trần Mộng Di vô cùng dịu dàng, cứ như có một cụm mây mềm lướt nhẹ qua đầu ngón tay của Bách Duyệt. Mỗi lần được cô ấy chăm chút tỉ mỉ thế này, Bách Duyệt lại có cảm giác bản thân đối với Trần Mộng Di là một người rất quan trọng.
Mà cũng đúng thôi — từ năm mười hai tuổi gặp nhau đến giờ hai mươi sáu, mười bốn năm cuộc đời gần như gắn bó không rời.
Không chỉ Bách Duyệt quan trọng với Trần Mộng Di, mà Trần Mộng Di với cô cũng vậy.
Lau tay xong, Trần Mộng Di gọn gàng bỏ khăn ướt vào thùng rác nhỏ trên xe.
Bách Duyệt nhìn cô, bất chợt hỏi một câu:
“Em thấy hai người lúc nãy thế nào?”
Trần Mộng Di hơi khựng lại, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Ý chị là Tô Sơ Sơ và Triệu Nguyệt Đình à? Em thấy gu của Triệu Nguyệt Đình chắc không phải kiểu như Tô Sơ Sơ đâu. Mặc dù hai người cùng đi vào phòng nghỉ, nhưng trong đó chắc sẽ còn người khác nữa. Hẳn là không đến mức tạo ra tin đồn gì đâu.”
“…”
Nhưng cảm xúc mạnh hơn cả vẫn là… tự hào. Nhìn xem, đó là “đứa em gái” do chính mình “nuôi lớn” đó!
Lưng cô ấy không có những vết roi chằng chịt như trong nguyên tác tiểu thuyết, mà là một lớp cơ chắc khỏe. Nếu thật sự có bản “Bách Duyệt phản diện” dám bắt nạt Trần Mộng Di, rất có thể sẽ bị cô ấy đấm cho đến không bò dậy nổi!
Trần Mộng Di bế Bách Duyệt, đi trên đôi giày cao gót mà bước chân vững vàng không khác gì người đi sneaker. Cứ thế một bước một bước đầy ổn định, cho đến khi nhẹ nhàng đặt cô vào ghế sau – cửa xe đã được tài xế mở sẵn.
Mỗi lần được Trần Mộng Di bế kiểu công chúa thế này, Bách Duyệt lại không nhịn được mà nghĩ:
“Trần Mộng Di nhà ta nay đã lớn, sức mạnh dời non lấp biển, khí thế ngút trời…”
Bách Duyệt lúc nào cũng thấy cái đội hình xe riêng – vệ sĩ theo sát thế này trông hơi… phô trương quá mức. Nhưng dù là lúc hai người mẹ của cô còn sống hay bây giờ do Trần Mộng Di phụ trách, thì chuyện này luôn luôn là nguyên tắc bất di bất dịch.
“Không được, tuyệt đối không thể để chị ra ngoài một mình. Phải có vệ sĩ đi cùng. Hai chân chị không tiện, nếu gặp tình huống khẩn cấp thì khó mà xoay xở. Có vệ sĩ ở đó, chuyện gì xảy ra cũng xử lý kịp thời.”
Nói thì nghe cũng có lý đấy… Dù sao thì cô cũng là “người ngồi xe lăn” mà. Nếu thật sự có tai nạn giao thông hay gì đó xảy ra, trông cậy vào bản thân thì đúng là bó tay.
Xe bắt đầu chuyển bánh. Bách Duyệt quay sang thì thấy Trần Mộng Di đang lấy khăn ướt từ ngăn nhỏ trên xe. Cô ấy lau tay mình trước, sau đó rút một miếng khác, dịu dàng nói:
“Chị có thể tự làm được mà.”
“Không sao, em muốn giúp chị lau.”
Vừa nãy nước ngọt vị chanh có ga đổ ra không ít, tay của Bách Duyệt cũng bị dính kha khá. Cảm giác ấy thật ra chẳng khác gì nước lã, không hề dính hay khó chịu. Chính vì thế Trần Mộng Di mới đợi đến khi lên xe mới lau tay cho cô, chứ nếu không chắc đã rút khăn giấy lau luôn từ lúc đó rồi.
Động tác của Trần Mộng Di vô cùng dịu dàng, cứ như có một cụm mây mềm lướt nhẹ qua đầu ngón tay của Bách Duyệt. Mỗi lần được cô ấy chăm chút tỉ mỉ thế này, Bách Duyệt lại có cảm giác bản thân đối với Trần Mộng Di là một người rất quan trọng.
Mà cũng đúng thôi — từ năm mười hai tuổi gặp nhau đến giờ hai mươi sáu, mười bốn năm cuộc đời gần như gắn bó không rời.
Không chỉ Bách Duyệt quan trọng với Trần Mộng Di, mà Trần Mộng Di với cô cũng vậy.
Bách Duyệt nhìn cô, bất chợt hỏi một câu:
“Em thấy hai người lúc nãy thế nào?”
Trần Mộng Di hơi khựng lại, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đáp:
“Ý chị là Tô Sơ Sơ và Triệu Nguyệt Đình à? Em thấy gu của Triệu Nguyệt Đình chắc không phải kiểu như Tô Sơ Sơ đâu. Mặc dù hai người cùng đi vào phòng nghỉ, nhưng trong đó chắc sẽ còn người khác nữa. Hẳn là không đến mức tạo ra tin đồn gì đâu.”
“…”
11
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
