0 chữ
Chương 11
Chương 11
Nhưng thực tế, mắt của Trần Mộng Di là mắt phượng dài và sắc, ngũ quan hài hoà đến mức khó tin. Khi khoác chiếc khăn choàng hôm nay, cô như toả ra khí chất “gió nổi mây vần”, vừa nhìn đã khiến người ta ngẩn ngơ.
Vậy mà đúng lúc này — Trần Mộng Di lại tháo luôn chiếc khăn choàng ấy ra, đi thẳng đến trước mặt Tô Sơ Sơ, khẽ cúi người, nhẹ nhàng khoác khăn lên vai cô gái đang ngồi sõng soài dưới đất.
Sau đó, cô chìa tay ra, giọng mềm mại:
“Xin lỗi nhé, vừa rồi là do tôi vội vàng tránh đường nên không cẩn thận va vào bạn. Cô có đứng dậy được không?”
Đôi mắt của Tô Sơ Sơ lập tức sáng rực.
Bách Duyệt ngồi sau quan sát mà suýt nữa đứng hình tại chỗ: hiểu mà, hiểu mà... cùng là người xuyên sách với nhau, chị hiểu em rõ luôn ấy!
Theo nguyên tác thì Tô Sơ Sơ chỉ là một cô gái bình thường, tự dưng rơi vào cái tình huống “bị hãm hại - mỹ nhân cứu giá” thế này, lại còn được một người đẹp như Trần Mộng Di dang tay giúp đỡ nữa chứ… hỏi sao không sáng mắt liền cho được?
Tô Sơ Sơ nắm lấy tay Trần Mộng Di đứng dậy, cô gái bên cạnh – người vừa gây ra rắc rối – cũng lúng túng bước tới gần, lí nhí xin lỗi:
“Xin lỗi nhé… đều tại tôi, lúc nãy không để ý…”
Lúc nói chuyện, cô nàng còn ngẩng đầu nhìn về phía nam chính – người vừa lên tiếng không xa. Đôi mắt nai long lanh kia chứa đầy vẻ ngưỡng mộ say đắm.
Bách Duyệt nhìn là hiểu ngay. Ở thành phố Vân Hải này, trong mắt nhiều Omega thuộc các gia tộc quyền thế, nam chính đúng là một mẫu người lý tưởng để kết hôn: Ngoại hình nổi bật, năng lực xuất chúng, đời tư sạch bong không tì vết, bất kể từ gia thế hay cá nhân đều hoàn hảo không góc chết.
Người thích nam chính – nhất là Omega – nhiều không đếm xuể. Có điều… nam chính cũng là Omega.
Dĩ nhiên, với tư cách một cô nàng đồng tính nữ, Bách Duyệt không có lý do gì để kỳ thị chuyện yêu đương kiểu OO hay AA cả – ai muốn yêu ai là quyền của họ. Vấn đề là… nam chính lại là một Omega giả vờ làm Alpha! Đối với Bách Duyệt, chuyện này quả thật không thể nào nuốt trôi nổi.
Nói sao nhỉ? Cảm giác cứ như một “trai giả T” đi tán tỉnh các cô gái thẳng – nghĩ thôi đã thấy không ổn rồi!
Huống chi… nam chính lại còn là kiểu người mà Bách Duyệt ghét nhất – nên hiển nhiên nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt.
Cô gái nhỏ vừa rồi len lén nhìn sang nam chính, phát hiện người ta căn bản không thèm nhìn mình lấy một cái, lập tức như quả bóng xì hơi. Nhưng rồi lại lập tức lấy lại tinh thần, đầy nhiệt tình nói với Tô Sơ Sơ:
“Hay là… tôi đưa cậu vào phòng nghỉ nhé, ít nhất cũng phải thay bộ đồ khác đã.”
Tô Sơ Sơ gật đầu đồng ý.
Khoan đã nào! Cô đưa Tô Sơ Sơ đi phòng nghỉ?! Thế còn kịch bản của tôi thì sao?!
Bách Duyệt thật sự rất muốn cản hai người kia lại, nhưng nhất thời chẳng nghĩ ra lý do gì cho hợp tình hợp lý. Dù sao người ta vào phòng nghỉ để thay đồ cũng là chuyện hoàn toàn chính đáng. Chẳng lẽ cô nhảy ra hét lên: “Không được đi! Ở yên đó cho tôi!” chắc?
Bách Duyệt vốn đã chẳng ưa gì nam chính, giờ thấy hai người kia cùng nhau rời đi mà nam chính vẫn đứng chôn chân tại chỗ thì càng thêm bực mình:
Ủa, rồi anh đứng đó làm gì? Không phải nên cùng nữ chính đi thay đồ à?!
Vậy mà đúng lúc này — Trần Mộng Di lại tháo luôn chiếc khăn choàng ấy ra, đi thẳng đến trước mặt Tô Sơ Sơ, khẽ cúi người, nhẹ nhàng khoác khăn lên vai cô gái đang ngồi sõng soài dưới đất.
Sau đó, cô chìa tay ra, giọng mềm mại:
“Xin lỗi nhé, vừa rồi là do tôi vội vàng tránh đường nên không cẩn thận va vào bạn. Cô có đứng dậy được không?”
Đôi mắt của Tô Sơ Sơ lập tức sáng rực.
Bách Duyệt ngồi sau quan sát mà suýt nữa đứng hình tại chỗ: hiểu mà, hiểu mà... cùng là người xuyên sách với nhau, chị hiểu em rõ luôn ấy!
Theo nguyên tác thì Tô Sơ Sơ chỉ là một cô gái bình thường, tự dưng rơi vào cái tình huống “bị hãm hại - mỹ nhân cứu giá” thế này, lại còn được một người đẹp như Trần Mộng Di dang tay giúp đỡ nữa chứ… hỏi sao không sáng mắt liền cho được?
“Xin lỗi nhé… đều tại tôi, lúc nãy không để ý…”
Lúc nói chuyện, cô nàng còn ngẩng đầu nhìn về phía nam chính – người vừa lên tiếng không xa. Đôi mắt nai long lanh kia chứa đầy vẻ ngưỡng mộ say đắm.
Bách Duyệt nhìn là hiểu ngay. Ở thành phố Vân Hải này, trong mắt nhiều Omega thuộc các gia tộc quyền thế, nam chính đúng là một mẫu người lý tưởng để kết hôn: Ngoại hình nổi bật, năng lực xuất chúng, đời tư sạch bong không tì vết, bất kể từ gia thế hay cá nhân đều hoàn hảo không góc chết.
Người thích nam chính – nhất là Omega – nhiều không đếm xuể. Có điều… nam chính cũng là Omega.
Dĩ nhiên, với tư cách một cô nàng đồng tính nữ, Bách Duyệt không có lý do gì để kỳ thị chuyện yêu đương kiểu OO hay AA cả – ai muốn yêu ai là quyền của họ. Vấn đề là… nam chính lại là một Omega giả vờ làm Alpha! Đối với Bách Duyệt, chuyện này quả thật không thể nào nuốt trôi nổi.
Huống chi… nam chính lại còn là kiểu người mà Bách Duyệt ghét nhất – nên hiển nhiên nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt.
Cô gái nhỏ vừa rồi len lén nhìn sang nam chính, phát hiện người ta căn bản không thèm nhìn mình lấy một cái, lập tức như quả bóng xì hơi. Nhưng rồi lại lập tức lấy lại tinh thần, đầy nhiệt tình nói với Tô Sơ Sơ:
“Hay là… tôi đưa cậu vào phòng nghỉ nhé, ít nhất cũng phải thay bộ đồ khác đã.”
Tô Sơ Sơ gật đầu đồng ý.
Khoan đã nào! Cô đưa Tô Sơ Sơ đi phòng nghỉ?! Thế còn kịch bản của tôi thì sao?!
Bách Duyệt thật sự rất muốn cản hai người kia lại, nhưng nhất thời chẳng nghĩ ra lý do gì cho hợp tình hợp lý. Dù sao người ta vào phòng nghỉ để thay đồ cũng là chuyện hoàn toàn chính đáng. Chẳng lẽ cô nhảy ra hét lên: “Không được đi! Ở yên đó cho tôi!” chắc?
Ủa, rồi anh đứng đó làm gì? Không phải nên cùng nữ chính đi thay đồ à?!
9
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
