0 chữ
Chương 6
Chương 6: Kẻ mạnh không bao giờ oán trách hoàn cảnh
Anh ta cố gắng trấn tĩnh một hồi lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.
“Chu tổng, tôi...”
Anh ta bắt đầu lắp bắp, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Chu Dương.
Trời đất quỷ thần ơi!
Anh ta có đức hạnh gì, tài cán gì mà dám nhận quay một bộ phim “bá đạo trên từng hạt gạo” thế này?
Chu Dương dường như đã lường trước được phản ứng này của anh ta, đưa cho anh ta một ly cà phê, rồi nở một nụ cười: “Đạo diễn Thẩm, lẽ nào anh không muốn làm phim sao?”
“Tôi có, nhưng mà tôi...” Anh ta cảm thấy bàn tay cầm kịch bản nóng ran.
“Đạo diễn Thẩm, tôi biết anh rất có tài, nhưng những năm sau tốt nghiệp này, anh cứ vật vờ ở Yến Kinh, chẳng ai đoái hoài. Ngoài việc làm thợ quay phim đám cưới, kiếm dăm ba đồng một ngày, đến giờ anh vẫn chưa có lấy một tác phẩm cá nhân nào gọi là đại diện. Anh có biết tại sao không?”
“Tôi...”
“Lẽ nào anh muốn cả đời này cứ làm một gã thợ quay phim đám cưới, sống một cuộc đời vô danh tiểu tốt sao? Anh có cam tâm không, khi trong tương lai, những đứa bạn học của anh, tài năng rõ ràng kém xa anh, nhưng đứa nào đứa nấy đều bước lên thảm đỏ Kim Kê, Kim Tượng, tranh giải Oscar, trở thành những đạo diễn lừng danh toàn cầu?”
“Tôi không muốn, nhưng mà Chu tổng, tôi...”
Chu Dương ngồi xuống ghế, sửa lại cà vạt, vỗ vai Thẩm Long: “Quay tốt bộ phim này, tôi cho anh cất cánh!”
Trong căn nhà trọ, bỗng nhiên im phăng phắc. Thẩm Long cúi đầu, mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cổ họng run rẩy hồi lâu, cuối cùng chẳng thốt nên lời.
Thiên niên kỷ, anh ta tốt nghiệp khoa Quay phim trường Điện ảnh Yến Kinh.
Ba năm ròng mang trong mình hoài bão lớn lao, anh ta ở lại Yến Kinh, dự định dựa vào tài năng của mình để làm nên nghiệp lớn.
Hai năm sau, bị một đoàn làm phim vô lương lừa mất mấy vạn bạc, làm không công cả năm trời, đòi lương không được, đói không chịu nổi, cuối cùng đành phải vào một công ty tổ chức sự kiện cưới hỏi, làm nghề quay phim.
Ấy thế mà, cái nghề cưới hỏi này lại cần sự vui vẻ, EQ cao, biết ý tứ. Với vẻ ngoài tầm tầm, tính tình có phần nhút nhát, EQ cũng nhàng nhàng, anh ta liên tục thất bại trong cuộc cạnh tranh công việc. Từ tháng ba năm nay, anh ta mất việc, rồi sau đó không thể tìm được công việc nào phù hợp nữa.
Em trai anh ta, Thẩm Hổ còn thảm hơn. Chẳng biết dây thần kinh nào chập mạch, cấp ba chưa tốt nghiệp đã vác đàn guitar theo anh ta lên Yến Kinh vật lộn mưu sinh, lại còn cứ khăng khăng cho rằng mình tài hoa ngút trời, không ngừng tự sáng tác.
Nhưng những bài hát sáng tác ra thì chẳng ma nào thèm ngó tới. Thế là, cậu ta hát ở gầm cầu vượt suốt ba năm, hát đến mức nợ nần chồng chất, cuối cùng đến tiền mua một cây đàn guitar cũng không có, chẳng khác gì ăn mày là mấy.
Một lần tình cờ, hai anh em gặp được một “Chu tổng” mặc vest giày da, lúc nào cũng kè kè cái cặp da dày cộp. Đêm đó, Chu tổng mời hai anh em một bữa thịt nướng no nê, rồi đưa cho họ một tấm danh thϊếp ghi Giải Trí Huyễn Thế, để lại một câu: “Hai cậu theo tôi! Tôi sẽ lăng xê hai cậu.”
Hơn mười ngày sau, Chu tổng lấy cớ kiểm tra tài năng của hai anh em, dọn vào ở chung trong căn nhà trọ của họ. Tuy nói là kiểm tra, nhưng dường như rất bận rộn, ngày nào cũng đi sớm về khuya, có điều thường xuyên mang đồ ăn về cho họ. Khi thì bít tết, khi thì mì Ý, khi thì đồ Nhật. Ừm, giá cả đều không hề rẻ.
Hôm nay, như mọi khi, Chu tổng lại mang bít tết về cho họ, rồi Chu tổng bảo anh ta, hắn chuẩn bị đầu tư cho anh ta làm phim. Kết quả là tên phim lại là “Tôn Ngộ Không Đại Chiến Siêu Nhân 2”, một cái tên nghe thôi đã thấy “thốn đến tận rốn”.
“Chu tổng, tôi...”
Anh ta bắt đầu lắp bắp, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Chu Dương.
Trời đất quỷ thần ơi!
Anh ta có đức hạnh gì, tài cán gì mà dám nhận quay một bộ phim “bá đạo trên từng hạt gạo” thế này?
Chu Dương dường như đã lường trước được phản ứng này của anh ta, đưa cho anh ta một ly cà phê, rồi nở một nụ cười: “Đạo diễn Thẩm, lẽ nào anh không muốn làm phim sao?”
“Tôi có, nhưng mà tôi...” Anh ta cảm thấy bàn tay cầm kịch bản nóng ran.
“Đạo diễn Thẩm, tôi biết anh rất có tài, nhưng những năm sau tốt nghiệp này, anh cứ vật vờ ở Yến Kinh, chẳng ai đoái hoài. Ngoài việc làm thợ quay phim đám cưới, kiếm dăm ba đồng một ngày, đến giờ anh vẫn chưa có lấy một tác phẩm cá nhân nào gọi là đại diện. Anh có biết tại sao không?”
“Lẽ nào anh muốn cả đời này cứ làm một gã thợ quay phim đám cưới, sống một cuộc đời vô danh tiểu tốt sao? Anh có cam tâm không, khi trong tương lai, những đứa bạn học của anh, tài năng rõ ràng kém xa anh, nhưng đứa nào đứa nấy đều bước lên thảm đỏ Kim Kê, Kim Tượng, tranh giải Oscar, trở thành những đạo diễn lừng danh toàn cầu?”
“Tôi không muốn, nhưng mà Chu tổng, tôi...”
Chu Dương ngồi xuống ghế, sửa lại cà vạt, vỗ vai Thẩm Long: “Quay tốt bộ phim này, tôi cho anh cất cánh!”
Trong căn nhà trọ, bỗng nhiên im phăng phắc. Thẩm Long cúi đầu, mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cổ họng run rẩy hồi lâu, cuối cùng chẳng thốt nên lời.
Thiên niên kỷ, anh ta tốt nghiệp khoa Quay phim trường Điện ảnh Yến Kinh.
Ba năm ròng mang trong mình hoài bão lớn lao, anh ta ở lại Yến Kinh, dự định dựa vào tài năng của mình để làm nên nghiệp lớn.
Ấy thế mà, cái nghề cưới hỏi này lại cần sự vui vẻ, EQ cao, biết ý tứ. Với vẻ ngoài tầm tầm, tính tình có phần nhút nhát, EQ cũng nhàng nhàng, anh ta liên tục thất bại trong cuộc cạnh tranh công việc. Từ tháng ba năm nay, anh ta mất việc, rồi sau đó không thể tìm được công việc nào phù hợp nữa.
Em trai anh ta, Thẩm Hổ còn thảm hơn. Chẳng biết dây thần kinh nào chập mạch, cấp ba chưa tốt nghiệp đã vác đàn guitar theo anh ta lên Yến Kinh vật lộn mưu sinh, lại còn cứ khăng khăng cho rằng mình tài hoa ngút trời, không ngừng tự sáng tác.
Nhưng những bài hát sáng tác ra thì chẳng ma nào thèm ngó tới. Thế là, cậu ta hát ở gầm cầu vượt suốt ba năm, hát đến mức nợ nần chồng chất, cuối cùng đến tiền mua một cây đàn guitar cũng không có, chẳng khác gì ăn mày là mấy.
Hơn mười ngày sau, Chu tổng lấy cớ kiểm tra tài năng của hai anh em, dọn vào ở chung trong căn nhà trọ của họ. Tuy nói là kiểm tra, nhưng dường như rất bận rộn, ngày nào cũng đi sớm về khuya, có điều thường xuyên mang đồ ăn về cho họ. Khi thì bít tết, khi thì mì Ý, khi thì đồ Nhật. Ừm, giá cả đều không hề rẻ.
Hôm nay, như mọi khi, Chu tổng lại mang bít tết về cho họ, rồi Chu tổng bảo anh ta, hắn chuẩn bị đầu tư cho anh ta làm phim. Kết quả là tên phim lại là “Tôn Ngộ Không Đại Chiến Siêu Nhân 2”, một cái tên nghe thôi đã thấy “thốn đến tận rốn”.
1
0
16 giờ trước
46 phút trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
