TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 63
Chương 63

- Trịnh Cẩn Du tự tìm cho mình một lý do cho sự bất thường này.

Tuy nhiên, Trịnh Cẩn Du vẫn cảm thấy bực bội trong lòng vì sự không thể kiểm soát của Đàm Họa.

Nàng lặng lẽ nhìn Omega có dung mạo xinh đẹp đang ngồi ở ghế phụ, luôn cảm thấy cô ấy như biến thành một người khác vậy, lạnh lùng và vô tình, lại cao cao tại thượng không thể với tới.

Dòng suy nghĩ bỗng chốc trôi đi rất xa. Trịnh Cẩn Du vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Đàm Họa, đối phương cố ý tỏ ra nghiêm nghị, trông có vẻ rất cứng nhắc và chậm chạp, nhưng đáng tiếc ánh mắt tham lam và tinh ranh đã sớm bán đứng cô.

Trịnh Cẩn Du không thích loại Omega biểu hiện bên ngoài khác với bên trong như vậy, nhưng không biết vì sao, ngày hôm đó nàng lại phá lệ đồng ý.

Có lẽ là bộ quần áo không mới lắm, đã được giặt đến bạc màu trên người cô, khiến Trịnh Cẩn Du không hiểu sao lại mềm lòng. Dù sao Đàm Họa với khuôn mặt giống Trình Yến như vậy mà sống khổ sở trước mặt nàng, Trịnh Cẩn Du thật sự không đành lòng.

Điều này khiến nàng có một loại ảo giác rằng chính Trình Yến đang sống không tốt.

Trịnh Cẩn Du còn nhớ lúc đó đối phương đồng ý rất nhanh, gần như là nôn nóng, ánh mắt nhìn nàng không có chút cảm kích nào, chỉ có du͙© vọиɠ vô tận.

Trịnh Cẩn Du vốn có chút hối hận, nhưng nghĩ lại, nuôi một Omega cũng không tốn bao nhiêu tiền, nên thôi.

Omega có thể tham lam, có thể mưu đồ gì đó với nàng, chỉ cần trước mặt nàng ngoan ngoãn, nghe lời là được rồi. Lúc đó Trịnh Cẩn Du còn tự giễu nghĩ, mình đúng là đi với sói, không biết sống chết.

Nhưng Trịnh Cẩn Du rất tự tin, loại Omega hám tiền lại không có bối cảnh gì như Đàm Họa, trong tay nàng tuyệt đối không thể làm nên sóng gió gì.

Đàm Họa thong thả chơi điện thoại suốt dọc đường, điện thoại của cô cứ reo liên tục, khiến Trịnh Cẩn Du liên tục liếc nhìn dò xét, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: “Cô đang nói chuyện với ai vậy?”

Đàm Họa cười tươi nhìn sang, Trịnh Cẩn Du biết mình làm vậy có chút không đúng, nhưng nàng không kiềm chế được, lại nói: “Lục Hoài Tự?”

“Không phải.”

Không biết có phải ảo giác của Trịnh Cẩn Du hay không, nàng luôn cảm thấy ánh mắt của Đàm Họa không đúng, nàng không diễn tả được, là trực giác mạnh mẽ và chính xác của phụ nữ mách bảo nàng.

“Vậy là đang nói chuyện với ai?” Trịnh Cẩn Du vẫn truy hỏi dai dẳng.

Lần này Đàm Họa nhìn Trịnh Cẩn Du với vẻ đầy ẩn ý: “Trịnh tổng, đây là chuyện riêng của tôi.” Cô nói xong cũng không để ý đến Trịnh Cẩn Du nữa, Trịnh Cẩn Du ngây người nhìn cô, một cảm giác rất khó chịu từ từ dâng lên.

“Ký chủ.” Hệ thống cũng cảm thấy hành vi cử chỉ của Trịnh Cẩn Du không phù hợp với lẽ thường, cho nên nó không nhịn được hỏi: “Cô có phải đã bỏ bùa mê thuốc lú cho Trịnh Cẩn Du không?”

“Bảo bối, việc cậu có thể khẳng định sức hút cá nhân của tôi như vậy khiến tôi rất vui.” Đàm Họa mặt dày nói: “Nhưng tôi rất tiếc phải nói cho cậu biết, trên đời này không có thứ gọi là bùa mê thuốc lú.”

“Vậy tại sao Trịnh Cẩn Du lại quan tâm cô như vậy…” Rõ ràng Trịnh Cẩn Du trước đây luôn tránh né nguyên chủ, thậm chí có thể nói là có chút chán ghét, hệ thống không hiểu.

“Còn có thể là vì sao nữa? Là du͙© vọиɠ chiếm hữu tự đại của Alpha thôi.” Đàm Họa cười sâu xa: “Tuy tôi và Trịnh Cẩn Du đã ly hôn, nhưng trong ý thức của Alpha có du͙© vọиɠ chiếm hữu rất mạnh, tôi vẫn thuộc về cô ấy.” Đàm Họa dừng một chút, mới nói: “Là vật sở hữu riêng.”

4

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.