TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 42
Chương 42

Đàm Họa không có chút ý định nhượng bộ: "Cậu đừng có đổ những tội danh vô căn cứ này lên đầu tôi, tôi không nhận đâu."

Ôn Xuyên thở hổn hển, ngực phập phồng, chắc là bị Đàm Họa làm cho tức không nhẹ. Cô lạnh lùng nhìn Đàm Họa một lúc lâu, cuối cùng kéo ghế ra, lại ngồi xuống, không đi nữa.

Tiền đã tiêu rồi, tổng không thể bỏ về khi bụng còn đói, lại còn phải tức giận chứ.

Đàm Họa cúi đầu xuống, đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng khẽ nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Bữa ăn này khiến Ôn Xuyên rất khó chịu. Đây là nhà hàng mà cô thích nhất, bởi vì đây là nhà hàng đầu tiên mà Trình Yến dẫn cô đến ăn, cũng là lần đầu tiên cô "hẹn hò" riêng với Trình Yến.

Nơi này mang theo tất cả những hồi ức và nỗi nhớ tươi đẹp của cô, nhưng hôm nay, tất cả những điều tốt đẹp này đều bị Đàm Họa không chút lưu luyến phá vỡ tan tành.

Ôn Xuyên bực bội trong lòng, nhưng lại không làm gì được Đàm Họa.

Cô nhai mạnh thức ăn trong miệng, vừa ăn vừa hung hăng nghĩ, chờ bữa ăn này xong cô sẽ lập tức đơn phương chấm dứt hợp đồng, kết thúc thỏa thuận giữa hai người.

Đến lúc đó Đàm Họa muốn tức giận với ai thì tức giận, dù sao cô cũng không chịu đựng loại tức giận này nữa.

Đàm Họa chú ý đến động tác thở sâu liên tục của Ôn Xuyên, cười như một con yêu tinh xảo quyệt. Tâm trạng cô rất tốt thưởng thức món ngon: “Vẫn còn quá trẻ."

"Người trẻ tuổi đúng là thiếu kiên nhẫn." Đàm Họa chậm rãi nói chuyện với hệ thống: “Nếu là ta, ít nhất cũng phải vắt kiệt đối phương đến khi thu hồi vốn mới bằng lòng."

Hệ thống giật giật mí mắt, ngươi tưởng ai cũng giống ngươi là lưu manh côn đồ sao?

Nó không khỏi đồng cảm nhìn Ôn Xuyên, sau một loạt thao tác của ký chủ, nó cũng không biết rốt cuộc là ký chủ là người thế thân mà Ôn Xuyên bỏ tiền ra mua hay Ôn Xuyên là người thế thân mà ký chủ bỏ tiền ra mua nữa.

Hình như trong lúc bất tri bất giác, ký chủ đã nắm chắc quyền chủ động khi ở chung với Ôn Xuyên.

Ôn Xuyên bây giờ giống như một con khỉ nhỏ ngốc nghếch, bị ký chủ đùa giỡn xoay vòng vòng. Hệ thống lắc đầu, kết luận: Quả nhiên vẫn còn quá trẻ, không thể lập tức nhận ra ý đồ xấu xa của ký chủ.

Đàm Họa ăn no rồi thì nhận tiền đuổi Ôn Xuyên về.

Ôn Xuyên đang tức giận, sau khi chuyển khoản xong thì không nói một lời, quay đầu bỏ đi. Hệ thống nhìn khuôn mặt hớn hở của ký chủ vừa được ăn ngon lại được nhận tiền: “..."

Ngu ngốc hỡi người trẻ tuổi!

Cứ thế bỏ đi thật sự là quá tiện cho ký chủ rồi!

Sau khi Ôn Xuyên đi xa, Đàm Họa cầm điện thoại nhanh chóng gõ chữ. Cô gửi một đống tin nhắn cho Đàm Họa, tóm lại là muốn bỏ việc không làm nữa, Đàm Họa không nói gì, chỉ quay tay kéo Ôn Xuyên vào danh sách đen.

Hệ thống hoảng hốt: “Ký chủ, như vậy không được! Nhiệm vụ sẽ không hoàn thành được..."

"Ngươi gấp cái gì? Người nên gấp là cô ta." Đàm Họa chậm rãi đi trên đường: “Đuổi ta đi rồi, cô ta đi đâu tìm được một người thế thân vừa tài năng vừa xinh đẹp như ta?"

Đàm Họa khinh bỉ nhìn hệ thống: "Ngươi tưởng người thế thân dễ tìm lắm sao?"

Hệ thống định nói lại thôi, cuối cùng đành ngậm miệng lại.

Đàm Họa vừa đi bộ tiêu cơm vừa trở lại quán cà phê gần tòa nhà công ty, nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Khai trương cửa hàng mới mua một tặng một" trên biển hiệu rồi dừng bước. Cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định tiện thể mua tặng Thịnh Dĩ Hằng một ly.

5

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.