0 chữ
Chương 62
Chương 62
Đương nhiên là sẽ để Giang Miên ở lại mãi rồi. Từ ngày quyết định giữ Giang Miên bên mình, Thời Cẩn Niên chưa từng có ý định vứt bỏ cậu thêm lần nào nữa.
Cái đồ ngốc này... Đến giờ vẫn còn lo sẽ bị đuổi đi sao?
Trong lòng Thời Cẩn Niên bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, anh dịu giọng nói:
“Không đuổi em đi đâu, sau này em sẽ luôn ở lại đây.”
“Cảm ơn... Cậu chủ!” Giang Miên xúc động siết chặt chú chó trong lòng: “Giang Miên... Thật... Thật sự rất vui!”
“Gâu u~!”
Chú chó con ngửa đầu, cố hết sức ngẩng lên khỏi vòng tay.
Cứu với!
“Giang Miên, nhẹ tay thôi! Em siết nó sắp chết ngạt rồi đó!” Thẩm Thanh Từ hốt hoảng kéo cổ tay thiếu niên ra một chút, lúc này chú chó mới có chỗ để thở.
Thời Cẩn Niên gạt tay Thẩm Thanh Từ ra: “Không ngạt đâu, đừng làm Giang Miên sợ.”
“Xin lỗi... Xin... Xin lỗi.” Giang Miên thật sự bị dọa, rón rén ôm chú chó con, cứ liên tục xin lỗi.
Nhưng thật ra cậu không phải bị Thẩm Thanh Từ làm sợ, mà là bị chính chú chó làm cho hoảng, cậu cứ tưởng mình vừa suýt lỡ tay... Làm chết bạn mới.
Thẩm Thanh Từ nhìn mà buồn cười, cảm thấy đáng yêu đến phát rồ, bỗng nổi hứng trêu chọc:
“Giang Miên, anh là anh Thanh Từ của em, gọi một tiếng anh nghe xem nào?”
Giang Miên đang ngồi trên nền gạch, ôm chú cún trong lòng, đôi mắt trong veo nghiêm túc quan sát người đối diện.
Anh chàng này trông có vẻ thân thiện, còn mang cả cún đến cho mình nữa.
Giang Miên rất nghiêm túc nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh... Cảm ơn vì... Vì đã... Mang chó đến cho em.”
“Dễ thương thật đấy!” Thẩm Thanh Từ cười như hoa nở: “Sau này anh đến chơi với em thường xuyên, được không?”
Giang Miên còn chưa kịp trả lời thì Thời Cẩn Niên đã ngắt lời: “Giang Miên, cậu ấy chỉ là người giao hàng thôi, còn chó là do cậu chủ tặng em, nhớ chưa?”
“Sau này nó là bạn của em, em phải chăm sóc nó.”
Câu sau là nói cho Thẩm Thanh Từ nghe, bởi vì nghe Giang Miên sẽ chăm sóc chó con khiến anh không khỏi lo lắng...
Không đến mức... Làm nó chết thật chứ?
“Nhớ... Nhớ rồi, cậu chủ.” Giang Miên gật đầu đơ đơ.
Tuy trong lòng vẫn hơi khó hiểu, rõ ràng là anh kia mang chó đến mà, sao lại bảo là cậu chủ tặng?
Nhưng cậu chủ nói sao thì là vậy.
Lúc này Thời Cẩn Niên mới thấy hài lòng: “Đi tìm chú Trương, bảo chú ấy dắt em và chó ra sân chơi, chú ấy sẽ dạy em cách chăm sóc nó.”
Thẩm Thanh Từ dõi theo bóng dáng thiếu niên dắt chó đi khuất, ánh mắt đầy vẻ ghen tị: “Anh Niên, anh tìm đâu ra báu vật đáng yêu như vậy chứ?”
Cái đồ ngốc này... Đến giờ vẫn còn lo sẽ bị đuổi đi sao?
Trong lòng Thời Cẩn Niên bỗng dâng lên một cảm giác khó tả, anh dịu giọng nói:
“Không đuổi em đi đâu, sau này em sẽ luôn ở lại đây.”
“Cảm ơn... Cậu chủ!” Giang Miên xúc động siết chặt chú chó trong lòng: “Giang Miên... Thật... Thật sự rất vui!”
“Gâu u~!”
Chú chó con ngửa đầu, cố hết sức ngẩng lên khỏi vòng tay.
Cứu với!
“Giang Miên, nhẹ tay thôi! Em siết nó sắp chết ngạt rồi đó!” Thẩm Thanh Từ hốt hoảng kéo cổ tay thiếu niên ra một chút, lúc này chú chó mới có chỗ để thở.
Thời Cẩn Niên gạt tay Thẩm Thanh Từ ra: “Không ngạt đâu, đừng làm Giang Miên sợ.”
Nhưng thật ra cậu không phải bị Thẩm Thanh Từ làm sợ, mà là bị chính chú chó làm cho hoảng, cậu cứ tưởng mình vừa suýt lỡ tay... Làm chết bạn mới.
Thẩm Thanh Từ nhìn mà buồn cười, cảm thấy đáng yêu đến phát rồ, bỗng nổi hứng trêu chọc:
“Giang Miên, anh là anh Thanh Từ của em, gọi một tiếng anh nghe xem nào?”
Giang Miên đang ngồi trên nền gạch, ôm chú cún trong lòng, đôi mắt trong veo nghiêm túc quan sát người đối diện.
Anh chàng này trông có vẻ thân thiện, còn mang cả cún đến cho mình nữa.
Giang Miên rất nghiêm túc nói lời cảm ơn: “Cảm ơn anh... Cảm ơn vì... Vì đã... Mang chó đến cho em.”
“Dễ thương thật đấy!” Thẩm Thanh Từ cười như hoa nở: “Sau này anh đến chơi với em thường xuyên, được không?”
“Sau này nó là bạn của em, em phải chăm sóc nó.”
Câu sau là nói cho Thẩm Thanh Từ nghe, bởi vì nghe Giang Miên sẽ chăm sóc chó con khiến anh không khỏi lo lắng...
Không đến mức... Làm nó chết thật chứ?
“Nhớ... Nhớ rồi, cậu chủ.” Giang Miên gật đầu đơ đơ.
Tuy trong lòng vẫn hơi khó hiểu, rõ ràng là anh kia mang chó đến mà, sao lại bảo là cậu chủ tặng?
Nhưng cậu chủ nói sao thì là vậy.
Lúc này Thời Cẩn Niên mới thấy hài lòng: “Đi tìm chú Trương, bảo chú ấy dắt em và chó ra sân chơi, chú ấy sẽ dạy em cách chăm sóc nó.”
Thẩm Thanh Từ dõi theo bóng dáng thiếu niên dắt chó đi khuất, ánh mắt đầy vẻ ghen tị: “Anh Niên, anh tìm đâu ra báu vật đáng yêu như vậy chứ?”
2
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
