TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 60
Chương 60

“Cảm ơn cậu chủ! Cậu chủ tốt quá à!” Mắt thiếu niên sáng rực, cười hồn nhiên, rạng rỡ như nắng sớm.

Thời Cẩn Niên cũng từng nghĩ đến việc cho Giang Miên một chiếc điện thoại hoặc máy tính bảng, nhưng với tâm trí của Giang Miên hiện giờ, những thứ trên mạng có thể khiến cậu bị dẫn lệch đường.

Đồng hồ điện thoại trẻ em là phù hợp nhất với cậu.

“Ăn sáng đi đã.”

Tâm trạng của Thời Cẩn Niên tốt, anh đứng dậy, Giang Miên vừa nghịch đồng hồ vừa đi theo sau anh như cái radar di động.

Khi đã ngồi vào bàn, trước mặt là một bàn đầy đồ ăn ngon, nhưng đồ ngốc vẫn mải nhìn cái đồng hồ, hoàn toàn không bị hấp dẫn bởi đồ ăn, ánh mắt Thời Cẩn Niên tối đi một chút, liền nghiêm giọng ra lệnh:

“Lúc ăn không được chơi đồng hồ.”

Giang Miên lập tức tắt màn hình, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Thời Cẩn Niên lặng lẽ cầm điện thoại lên, khóa hết các app trò chơi, nhóm chat và mọi thứ dễ ảnh hưởng xấu đến Giang Miên trên đồng hồ.

Cuối cùng, chỉ giữ lại ba chức năng, gọi điện, gửi tin nhắn thoại, và thanh toán.

Thật ra vừa rồi Giang Miên không hề chơi game, cậu chỉ đang tìm hiểu xem cái đồng hồ này có gì hữu ích.

Dù chưa từng dùng loại đồng hồ này bao giờ, nhưng cậu làm quen rất nhanh, lướt qua một lượt thì thấy chức năng quá đơn giản.

Dù vậy, chỉ cần có thể gọi cho Thời Cẩn Niên là cậu đã thấy rất vui rồi.

Giang Miên chưa từng tiêu tiền, cũng không có khái niệm gì về số tiền lớn hay nhỏ. Cậu chủ nói không nhiều thì tức là không nhiều thôi.

Điều làm cậu chú ý hơn cả là việc cậu chủ nói sau này sẽ dẫn cậu ra ngoài chơi.

Đến khi ăn miếng bánh mì nướng cuối cùng, Giang Miên bỗng nhớ ra những người bạn kiến của mình... Đã chết hết rồi.

Cậu im lặng ăn hết miếng bánh cuối cùng.

Kiến đã bắt nạt cậu chủ, thì cậu sẽ không làm bạn với kiến nữa.

Ăn sáng xong, Giang Miên đang chuẩn bị ra ngoài tắm nắng, nhưng chưa kịp đi ra thì đã đυ.ng ngay một người đang chửi thầm đi vào, đó chính là Thẩm Thanh Từ.

Hai người đột ngột đối mặt, ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc bất ngờ, cả hai đều sững lại.

Thẩm Thanh Từ: ?

Má ơi! Má ơi!

Anh Niên giấu kỹ một báu vật đẹp như vậy từ khi nào vậy chứ?

Giang Miên: ?

Sao hôm nay trong nhà nhiều khách thế... Mà sao ông anh kia cứ nhìn cậu chằm chằm vậy?

Giang Miên lập tức quay đầu chạy chiến lược về phía sau, Thời Cẩn Niên cũng vừa đi đến, cậu lập tức trốn ra sau lưng anh, rồi rụt rè thò đầu ra lén nhìn.

“Bảo bối, đừng trốn mà! Cho anh nhìn kỹ một chút!” Thẩm Thanh Từ bị hành động đáng yêu của Giang Miên chọc cười, xách l*иg trong tay, bước lại gần. Cách một Thời Cẩn Niên đứng ở giữa mà anh ta cũng nghiêng đầu nhìn qua, cười tươi như hoa nở giữa hè.

1

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.