TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 32

Rau củ để một bên, thịt để một bên, món chính và trái cây cũng được chia vùng riêng biệt.

Giang Miên mở to mắt nhìn từng món lần lượt được bỏ vào đĩa, tay nắm đũa càng lúc càng siết chặt, nước bọt thì cứ nuốt không ngừng.

Đồ ăn phong phú, mỗi món tuy không nhiều, nhưng cộng lại thì đúng chuẩn một bữa đầy đủ của người lớn.

Thời Cẩn Niên thong thả gắp xong, chỉ vào hai ly trên bàn, một ly sữa và một ly đậu nành: “Thằng ngốc, muốn uống cái nào?”

Giang Miên nhìn sữa và đậu nành, hôm qua cậu đã từng uống rồi, chỉ có ly đen đen cạnh cậu chủ là chưa thử, nhưng mùi thì rất thơm.

Cậu không hề do dự, chỉ vào ly cà phê: “Em muốn uống cái kia.”

“Không được.” Thời Cẩn Niên lập tức từ chối, rồi chậm rãi cầm ly cà phê lên uống một ngụm trước mặt cậu: “Trẻ con không được uống cà phê.”

Giang Miên chỉ nghe thấy chữ “không được” ở đầu câu, còn mấy lời sau của Thời Cẩn Niên thì không nghe rõ. Ánh mắt cậu dõi theo từng động tác nhấp ngụm cà phê của Thời Cẩn Niên, cũng nuốt nước bọt theo một cách vô thức.

Chú Trương: “...”

Nhìn mà phát tội.

Thèm đến nhỏ cả giọt rồi.

Không cho Giang Miên chọn nữa, Thời Cẩn Niên đưa luôn ly sữa qua cho cậu: “Uống sữa đi, tốt cho sức khỏe.”

Được ăn được uống, Giang Miên cũng không so đo chuyện cà phê nữa, cậu gắp một miếng thịt xông khói bỏ vào miệng, mắt lập tức sáng rỡ.

Ngon quá!

Không thể tin nổi lại ngon đến thế!

Sau đó cậu lại gắp một cây xúc xích tiêu đen, ngửi ngửi, rồi cho vào miệng nhai ngon lành.

Vẻ mặt thoáng chốc chìm vào hạnh phúc, cậu ăn sạch cả đĩa trong mười mấy phút, chỉ còn giữ lại một mẩu bánh mì nhỏ cỡ ngón út cầm trong tay.

Thời Cẩn Niên ngồi nhìn Giang Miên ăn, cũng bất giác ăn nhiều hơn mọi ngày.

Chú Trương tấm tắc: “Cậu chủ, Giang Miên ăn uống có sức hút thật đấy, nhìn thôi mà cũng thấy ngon miệng hơn hẳn.”

Thời Cẩn Niên hiếm khi để lộ cảm xúc, vậy mà lúc này ánh mắt cũng có phần dịu lại: “Đúng là có sức hút, ăn nhiều như thế mà vẫn còn dán mắt vào bàn ăn.”

Anh bỗng thấy, nhìn Giang Miên ăn uống đúng là một việc... Khá thú vị.

Bị Thời Cẩn Niên nói vậy, Giang Miên hơi xấu hổ, vội rụt mắt lại, bưng ly sữa còn lại lên uống “ực ực ực” hết sạch.

Cậu dùng khăn giấy lau miệng thật sạch, trong tay vẫn khư khư giữ lấy mẩu bánh mì nhỏ.

“Cậu chủ, ngài sắp ra ngoài rồi sao? Để em lấy giày cho ngài.”

Giang Miên nghĩ rằng nếu đã phải cởi giày khi về nhà, vậy ra ngoài ắt phải mang lại giày, đây cũng là cách để lấy lòng cậu chủ.

2

0

2 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.