TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

“Ừm... Suýt chút nữa... Ngủ mất rồi.” Giang Miên dụi dụi mắt, vịn vào tay chú Trương đứng lên.

Chú Trương dắt cậu ra phòng khách, để cậu ngồi xuống ghế rồi đẩy khay đồ ăn lại trước mặt.

Thịt tôm hùm đã được chú Trương cẩn thận gỡ vỏ, thêm cả phần bò non mà Giang Miên gắp đầu tiên, rau thịt đầy đủ, bày ra vô cùng hấp dẫn. Giang Miên nhìn mà nước miếng nuốt không ngừng.

“Cậu chủ bảo chú đem đồ ăn đến cho cháu, chắc đói lắm rồi phải không.” Chú Trương nhét đũa vào tay thiếu niên: “Ăn đi.”

Giang Miên có chút bất ngờ, cậu còn tưởng cậu chủ sẽ đuổi mình đi cơ mà.

“Cậu chủ... Không... Giận nữa ạ?”

“Cậu chủ không giận nữa từ lâu rồi.”

Chú Trương ngồi ở ghế bên cạnh, cười hiền lành mà nhẹ nhàng khuyên giải: “Giang Miên à, nếu tối nay cháu ăn hết nguyên cả đĩa to như thế thì sợ là sẽ đau bụng đấy, cậu chủ cũng là vì lo cho cháu thôi.”

Lo cho mình sao?

Nhưng rõ ràng khi ấy cậu chủ rất giận.

Giang Miên vẫn còn lo lắng, do dự một lát rồi lại hỏi nhỏ: “Cậu chủ... Sẽ không... Đuổi cháu đi chứ?”

“Đứa ngốc này, cháu cứ yên tâm mà ở lại đây đi.” Chú Trương vẫn dịu dàng cười, kiên nhẫn dỗ dành: “Cậu chủ còn dặn mai trưa nấu món ngon cho cháu ăn nữa cơ.”

Lời của chú Trương, Giang Miên tin.

Lòng bỗng nhẹ nhõm, không còn sợ bị đuổi đi nữa. Cậu cúi đầu ăn ngon lành, từng miếng đầy trân trọng.

...

Nửa đêm.

Thời Cẩn Niên rời khỏi thư phòng, đi ngang qua phòng Giang Miên thì khựng lại, do dự một lúc rồi mở cửa bước vào.

Trong phòng đèn vẫn sáng, anh đi thẳng vào buồng ngủ thì thấy thiếu niên đang ngủ say sưa trên giường.

Thời Cẩn Niên cau mày.

Chăn không đắp, ngủ cũng chẳng yên thân.

Thiếu niên nằm ngửa trên giường, hai tay buông lỏng đặt phía trên đầu, hai chân dang rộng, phần cẳng chân lại cuộn vào nhau, hoàn toàn là dáng ngủ của trẻ sơ sinh.

Thời Cẩn Niên đứng trước giường, cau mày khó chịu, ánh mắt dừng lại trên chiếc qυầи ɭóŧ màu sáng của thiếu niên; áo ngủ bị cuộn lên, lộ ra đoạn eo trắng trẻo mảnh khảnh.

Cái thằng ngốc này, da đúng là trắng thật.

Như một con búp bê sứ, mà là loại búp bê vừa ngốc vừa ngây.

Thời Cẩn Niên kéo chăn, có chút thô bạo ném lên người Giang Miên, đắp qua phần bụng và chân cậu.

Có lẽ vì động tác hơi mạnh, Giang Miên trong mơ nhíu mày, xoay người đạp chân, quay lưng lại với Thời Cẩn Niên.

Chăn vừa mới đắp xong lại bị thiếu niên đá tung, để lộ tấm lưng gầy và cả họa tiết con chó vàng nhỏ in trên qυầи ɭóŧ.

Thời Cẩn Niên khẽ tặc lưỡi một tiếng đầy ghét bỏ.

4

0

3 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.