0 chữ
Chương 27
Chương 27
Chiếc đĩa viền vàng, là đồ sứ cao cấp trang trí hoa văn chìm. Giang Miên ôm đĩa quay lại ngồi xuống trước ánh mắt ngơ ngác của Thời Cẩn Niên và chú Trương, trông hớn hở vô cùng.
Cậu cầm đũa, gắp ngay bốn miếng bò Wagyu gần nhất, đặt vào đĩa lớn. Gắp ba lượt liền, hơn một nửa đĩa bò đã bị lấy sạch.
Chú Trương thoáng giật mình, lập tức hiểu ra ý đồ của Giang Miên.
Trời ơi, ai mà đi gắp đồ ăn kiểu này chứ!
Chú Trương muốn lên tiếng nhắc, nhưng lúc này Giang Miên quá tập trung, toàn bộ tâm trí đều dồn vào mâm cơm.
Rất nhanh, đĩa lớn trước mặt Giang Miên đã chất đầy như một ngọn núi nhỏ, ngoài cùng là nửa con tôm hùm xanh đút lò.
Vì sao chỉ gắp nửa con?
Vì chỉ có một con tôm, không đủ gắp ba lần, Giang Miên muốn chừa nửa con lại cho cậu chủ ăn.
Sắc mặt Thời Cẩn Niên tối sầm. Anh chỉ mới ăn được một miếng, mà Giang Miên thì đã phấn khởi chất đống cả núi thức ăn trước mặt.
Thằng nhóc ngốc này là cố tình chống đối anh sao?
Thời Cẩn Niên đập đũa xuống bàn, tiếng động nặng nề và đầy sát khí: “Thằng ngốc, tối nay khỏi ăn luôn!”
Tay cầm đũa của Giang Miên bỗng run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Thời Cẩn Niên, lúc này cậu mới nhận ra sắc mặt cậu chủ đáng sợ đến mức nào.
Giang Miên không hiểu vì sao cậu chủ lại đột nhiên nổi giận như vậy, cậu đã làm đúng theo lời dặn, mỗi món chỉ gắp ba đũa mà.
Cậu chủ tức giận thế này... Liệu có phải sẽ đuổi cậu đi?
Nghĩ đến đây, từng hơi thở của Giang Miên cũng trở nên đau đớn.
Nếu cậu chủ đuổi cậu đi thì ba cậu sẽ gϊếŧ cậu.
Toàn thân Giang Miên như rơi vào băng giá, vội vã buông đũa, rời khỏi ghế ăn, thân thể run rẩy vì sợ hãi, rồi quỳ xuống trước mặt Thời Cẩn Niên.
“Xin... xin lỗi, em... Em... Không biết mình đã làm sai chỗ nào...”
Thấy thiếu niên trực tiếp quỳ trước mặt mình, một luồng giận dữ bất ngờ bốc lên trong lòng Thời Cẩn Niên.
“Đứng dậy!”
Câu nói còn chưa kịp thốt hết, cánh tay của Giang Miên đã bị kéo bật dậy bởi một lực mạnh.
“Ai cho cậu quỳ! Đứng thẳng lên!” Giọng Thời Cẩn Niên lạnh đến đáng sợ, đầy giận dữ.
Cơ thể Giang Miên càng run rẩy hơn vì sợ, đối mặt với ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Thời Cẩn Niên, hàng mi dài mảnh của cậu run lên mấy nhịp, nước mắt lã chã rơi xuống.
Thiếu niên đứng không vững, đôi tay gầy gò nắm chặt lấy nhau, giọng run rẩy lắp bắp: “Em... Em xin lỗi.”
Chú Trương nãy giờ nín thở đứng bên cạnh, không dám thốt lời nào. Cậu chủ từ nhỏ đã lạnh lùng kiệm lời, bây giờ lại càng hiếm khi nổi giận.
Cậu cầm đũa, gắp ngay bốn miếng bò Wagyu gần nhất, đặt vào đĩa lớn. Gắp ba lượt liền, hơn một nửa đĩa bò đã bị lấy sạch.
Chú Trương thoáng giật mình, lập tức hiểu ra ý đồ của Giang Miên.
Trời ơi, ai mà đi gắp đồ ăn kiểu này chứ!
Chú Trương muốn lên tiếng nhắc, nhưng lúc này Giang Miên quá tập trung, toàn bộ tâm trí đều dồn vào mâm cơm.
Rất nhanh, đĩa lớn trước mặt Giang Miên đã chất đầy như một ngọn núi nhỏ, ngoài cùng là nửa con tôm hùm xanh đút lò.
Vì sao chỉ gắp nửa con?
Vì chỉ có một con tôm, không đủ gắp ba lần, Giang Miên muốn chừa nửa con lại cho cậu chủ ăn.
Sắc mặt Thời Cẩn Niên tối sầm. Anh chỉ mới ăn được một miếng, mà Giang Miên thì đã phấn khởi chất đống cả núi thức ăn trước mặt.
Thời Cẩn Niên đập đũa xuống bàn, tiếng động nặng nề và đầy sát khí: “Thằng ngốc, tối nay khỏi ăn luôn!”
Tay cầm đũa của Giang Miên bỗng run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Thời Cẩn Niên, lúc này cậu mới nhận ra sắc mặt cậu chủ đáng sợ đến mức nào.
Giang Miên không hiểu vì sao cậu chủ lại đột nhiên nổi giận như vậy, cậu đã làm đúng theo lời dặn, mỗi món chỉ gắp ba đũa mà.
Cậu chủ tức giận thế này... Liệu có phải sẽ đuổi cậu đi?
Nghĩ đến đây, từng hơi thở của Giang Miên cũng trở nên đau đớn.
Nếu cậu chủ đuổi cậu đi thì ba cậu sẽ gϊếŧ cậu.
Toàn thân Giang Miên như rơi vào băng giá, vội vã buông đũa, rời khỏi ghế ăn, thân thể run rẩy vì sợ hãi, rồi quỳ xuống trước mặt Thời Cẩn Niên.
Thấy thiếu niên trực tiếp quỳ trước mặt mình, một luồng giận dữ bất ngờ bốc lên trong lòng Thời Cẩn Niên.
“Đứng dậy!”
Câu nói còn chưa kịp thốt hết, cánh tay của Giang Miên đã bị kéo bật dậy bởi một lực mạnh.
“Ai cho cậu quỳ! Đứng thẳng lên!” Giọng Thời Cẩn Niên lạnh đến đáng sợ, đầy giận dữ.
Cơ thể Giang Miên càng run rẩy hơn vì sợ, đối mặt với ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Thời Cẩn Niên, hàng mi dài mảnh của cậu run lên mấy nhịp, nước mắt lã chã rơi xuống.
Thiếu niên đứng không vững, đôi tay gầy gò nắm chặt lấy nhau, giọng run rẩy lắp bắp: “Em... Em xin lỗi.”
Chú Trương nãy giờ nín thở đứng bên cạnh, không dám thốt lời nào. Cậu chủ từ nhỏ đã lạnh lùng kiệm lời, bây giờ lại càng hiếm khi nổi giận.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
