TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

“Thằng ngốc, ăn no chưa?”

“Cậu chủ, vẫn... Chưa ạ.”

Giang Miên thật sự vẫn muốn ăn, mọi thứ đều ngon quá mức, cậu lại chưa từng được ăn bao giờ.

Trên bàn giờ cũng chẳng còn lại bao nhiêu, cậu nghĩ chắc sẽ sớm ăn hết thôi.

Thời Cẩn Niên khẽ cau mày, giọng không to, nhưng mang theo mệnh lệnh không thể cãi:

“Không được ăn nữa.”

Giọng nói của Thời Cẩn Niên như thể niệm cho Giang Miên một câu thần chú vô hình khiến cậu lập tức cứng đờ.

Cậu cầm chặt đũa, ánh mắt rời khỏi miếng cá hồi còn dang dở, nhìn sang người đàn ông kia.

Rõ ràng nói là món nào cũng được ăn... Giờ lại không cho ăn nữa.

Cậu vẫn còn muốn ăn mà.

Nhìn dáng vẻ thằng ngốc ấy, vừa uất ức vừa không dám cãi lời, trong lòng Thời Cẩn Niên lại nổi lên một tia bực bội.

Bữa sáng hôm nay chuẩn bị lượng đủ cho bốn người, vậy mà thằng nhóc này đã sắp ăn sạch cả bàn, còn chưa chịu dừng lại.

Không sợ ăn đến vỡ bụng ra sao?

Thời Cẩn Niên đưa tay ấn nhẹ lên bụng cậu, bụng Giang Miên hơi căng tròn vì no quá.

Làm gì có ai ăn no rồi mà còn không biết!

“Ngốc chết đi được.” Thời Cẩn Niên mặt lạnh như băng, vứt lại một câu rồi đứng dậy rời đi.

Giang Miên đặt đũa xuống, cúi gằm đầu, trong lòng buồn buồn, giống như một chú chó nhỏ bị chủ nhân ghét bỏ.

Ở nhà họ Giang, mỗi lần anh chị xuống tầng bắt nạt cậu, cũng luôn mắng cậu “ngu” và “đồ ngốc”.

Bây giờ đến cậu chủ cũng chê cậu ngu, gọi cậu là “thằng ngốc”...

Nhưng cậu không ngốc.

Rất nhiều người từng nói cậu là thiên tài mà.

Cậu chủ lúc nào cũng hung dữ...

Cậu đã rất nghe lời rồi, vậy mà vẫn không làm anh vui lòng được.

Chú Trương tiễn Thời Cẩn Niên ra xe xong quay trở lại, thấy Giang Miên vẫn còn ngồi bên bàn ăn, cúi đầu, trông như rất buồn.

Đứa nhỏ này thật dễ nuôi, mấy ngày nay cho ăn đồ ăn thường, giống như của người làm, vậy mà cậu ăn rất ngon miệng, còn luôn miệng khen ngon.

Hôm trước chú Trương đưa khẩu phần bình thường, nên không phát hiện Giang Miên ăn uống không biết điểm dừng.

Ăn như vậy, không xảy ra vấn đề gì mới lạ.

Haizz... Một đứa trẻ ngốc nghếch, cậu chủ lại cấm ăn thẳng thừng như vậy, không giải thích thì làm sao mà cậu hiểu được?

Chú Trương bước tới, giọng từ tốn, dịu dàng: “Giang Miên, cháu có biết vì sao cậu chủ không cho cháu ăn nữa không?”

Giang Miên ngẩng đầu, vành mắt hơi đỏ, khẽ cắn môi, lắc đầu.

Cậu chỉ thấy cậu chủ thay đổi thất thường, nói là muốn ăn gì cũng được, rồi lại không cho ăn nữa...

Chú Trương nhìn vẻ mặt ấm ức của cậu, không khỏi thở dài trong lòng, đứa trẻ ngoan như vậy, chỉ tiếc đầu óc không được nhanh nhạy.

5

0

3 tuần trước

19 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.