0 chữ
Chương 2
Chương 2
Còn Giang Lâm Minh có từng nói rõ hay không thì anh không nhớ lắm, nhưng chú Trương thì đúng là đã từng nói rồi.
Lúc đó anh còn tưởng là một món quà gì khác nên đã thuận miệng đồng ý.
Nhà họ Giang có một dự án đang gấp rút muốn hợp tác với Đỉnh Thịnh Quốc Tế, nhưng lại dùng sai cách, thế mà lại dám cả gan đưa người tới tặng.
Anh vốn không thích mấy chuyện kiểu này, cả giới thượng lưu đều biết.
Nhưng khi nhìn lại cậu thiếu niên đang đứng căng thẳng kia, xoắn tay, đôi mắt vẫn luôn dõi theo anh, ánh nhìn thẳng thắn mà nhút nhát nhưng lại không mang theo chút ý tứ mời gọi nào, chỉ đứng đó như một kẻ ngốc, hoàn toàn không giống một người được đưa đến để “bò lên giường”.
Thời Cẩn Niên như có chút hứng thú, anh chưa từng gặp những chiêu trò như thế này.
Thời Cẩn Niên đi tới ngồi xuống ghế sofa, dựa lưng vào thành ghế, hai chân thả lỏng dang ra tự nhiên, dù chỉ là tư thế thư giãn nhưng vẫn mang theo khí thế áp đảo của kẻ ở vị thế tối cao.
“Lại đây.” Giọng người đàn ông lạnh lùng, liếc nhìn thiếu niên đang đứng ở một bên.
Giang Miên lúng túng di chuyển đôi chân cứng ngắc để đứng đối diện với Thời Cẩn Niên, liếc nhìn người đàn ông rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, khẽ gọi:
“Thiếu... Thiếu gia...”
Vừa rồi ông bác kia gọi người này là thiếu gia, vậy chắc chắn đây chính là người mà cậu phải đợi.
Chú Trương thức thời rút lui, khép cửa lại rồi đứng canh ở bên ngoài. Trong căn biệt thự rộng lớn nhất thời chỉ còn lại hai người là Giang Miên và Thời Cẩn Niên.
Thời Cẩn Niên híp mắt quan sát thiếu niên, dáng người mảnh khảnh, nhìn như chẳng có bao nhiêu thịt. Nhưng khuôn mặt lại vô cùng xinh đẹp, từng đường nét đều tinh tế, lông mi rất dài, sắc môi nhạt.
Làn da trắng đến bất thường, trắng như sữa, không phải là kiểu trắng khỏe mạnh mà là trắng bệch do lâu ngày không tiếp xúc ánh nắng, thứ màu trắng khiến người ta liên tưởng đến ma cà rồng trong phim ảnh.
Ánh mắt Thời Cẩn Niên dừng lại ở chiếc sơ mi bán trong suốt mà thiếu niên đang mặc, từng đường nét bên trong lờ mờ ẩn hiện, ánh nhìn anh vụt qua một tia châm biếm.
“Tên là gì?” Thời Cẩn Niên lạnh lùng hỏi.
“Giang... Giang... Miên.” Thiếu niên vừa xoắn tay vừa ấp úng đáp lời.
Người thiếu gia này trông thật đáng sợ, Giang Miên có vẻ như nghẹt thở, nói xong còn phải hít sâu thêm vài lần nữa.
Cánh tay dài của Thời Cẩn Niên vắt lên lưng ghế sofa, đầu ngón tay tùy ý gõ nhẹ lên lưng ghế, lại hỏi: “Cậu và Giang Lâm Minh là quan hệ gì?”
Nhắc đến Giang Lâm Minh, giọng thiếu niên nhỏ xíu, run rẩy: “Ba... Ba ruột.”
Giang Lâm Minh cũng biết “hy sinh” thật, đến cả con trai ruột cũng mang ra dâng cho người khác. Nhưng loại chuyện này cũng chẳng phải điều gì mới mẻ trong giới hào môn.
Lúc đó anh còn tưởng là một món quà gì khác nên đã thuận miệng đồng ý.
Nhà họ Giang có một dự án đang gấp rút muốn hợp tác với Đỉnh Thịnh Quốc Tế, nhưng lại dùng sai cách, thế mà lại dám cả gan đưa người tới tặng.
Anh vốn không thích mấy chuyện kiểu này, cả giới thượng lưu đều biết.
Nhưng khi nhìn lại cậu thiếu niên đang đứng căng thẳng kia, xoắn tay, đôi mắt vẫn luôn dõi theo anh, ánh nhìn thẳng thắn mà nhút nhát nhưng lại không mang theo chút ý tứ mời gọi nào, chỉ đứng đó như một kẻ ngốc, hoàn toàn không giống một người được đưa đến để “bò lên giường”.
Thời Cẩn Niên như có chút hứng thú, anh chưa từng gặp những chiêu trò như thế này.
Thời Cẩn Niên đi tới ngồi xuống ghế sofa, dựa lưng vào thành ghế, hai chân thả lỏng dang ra tự nhiên, dù chỉ là tư thế thư giãn nhưng vẫn mang theo khí thế áp đảo của kẻ ở vị thế tối cao.
Giang Miên lúng túng di chuyển đôi chân cứng ngắc để đứng đối diện với Thời Cẩn Niên, liếc nhìn người đàn ông rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, khẽ gọi:
“Thiếu... Thiếu gia...”
Vừa rồi ông bác kia gọi người này là thiếu gia, vậy chắc chắn đây chính là người mà cậu phải đợi.
Chú Trương thức thời rút lui, khép cửa lại rồi đứng canh ở bên ngoài. Trong căn biệt thự rộng lớn nhất thời chỉ còn lại hai người là Giang Miên và Thời Cẩn Niên.
Thời Cẩn Niên híp mắt quan sát thiếu niên, dáng người mảnh khảnh, nhìn như chẳng có bao nhiêu thịt. Nhưng khuôn mặt lại vô cùng xinh đẹp, từng đường nét đều tinh tế, lông mi rất dài, sắc môi nhạt.
Làn da trắng đến bất thường, trắng như sữa, không phải là kiểu trắng khỏe mạnh mà là trắng bệch do lâu ngày không tiếp xúc ánh nắng, thứ màu trắng khiến người ta liên tưởng đến ma cà rồng trong phim ảnh.
“Tên là gì?” Thời Cẩn Niên lạnh lùng hỏi.
“Giang... Giang... Miên.” Thiếu niên vừa xoắn tay vừa ấp úng đáp lời.
Người thiếu gia này trông thật đáng sợ, Giang Miên có vẻ như nghẹt thở, nói xong còn phải hít sâu thêm vài lần nữa.
Cánh tay dài của Thời Cẩn Niên vắt lên lưng ghế sofa, đầu ngón tay tùy ý gõ nhẹ lên lưng ghế, lại hỏi: “Cậu và Giang Lâm Minh là quan hệ gì?”
Nhắc đến Giang Lâm Minh, giọng thiếu niên nhỏ xíu, run rẩy: “Ba... Ba ruột.”
Giang Lâm Minh cũng biết “hy sinh” thật, đến cả con trai ruột cũng mang ra dâng cho người khác. Nhưng loại chuyện này cũng chẳng phải điều gì mới mẻ trong giới hào môn.
4
0
2 tuần trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
