0 chữ
Chương 22
Chương 22
Những lời sau đó, Vân Hoài không còn nghe nữa.
Trước đây, chỉ một hành tinh đã đủ để giao chiến sống còn. Giờ là thời đại tinh tế, chiến tranh giữa các tinh hệ lại càng không thể tránh khỏi.
Chỉ là cậu không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Mà hành động của tộc Ita lại như cơn bão quét qua, mang theo quyết tâm không chết không thôi.
Vân Hoài không khỏi tò mò, rốt cuộc đây là một chủng tộc như thế nào? Họ cũng kỳ dị như những tộc ngoại lai khác sao? Nghĩ đến những cái đầu tua rua và đám đầu bạch tuộc, cậu bất giác rùng mình.
-
Về đến nhà, căn phòng nhỏ vẫn sạch sẽ như mọi khi. Dạo gần đây, cậu sống ở đây, nhưng không quen có người khác xung quanh giường mình, thế nên mỗi lần Đường Ti Ti đi thuê phòng trọ đều bĩu môi ra vẻ khó chịu.
Vân Hoài nằm trên giường, mơ hồ suy nghĩ nếu tộc Ita thực sự đánh đến đây, cậu nên làm gì. Trong lúc lơ mơ, hình ảnh khuôn mặt rám nắng của Đường Ti Ti đang cười lớn thoáng lướt qua trong đầu cậu. Cô ấy rất hợp làm một người bạn thú vị, nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong chốc lát.
Rất nhanh, cậu quên cô đi và chìm vào giấc ngủ.
-
Gió biển thổi qua, trên mặt biển mênh mông xuất hiện một ngọn núi phủ lớp tuyết mỏng. Gọi là núi tuyết, nhưng chỉ có đỉnh núi phủ tuyết trắng, còn phía dưới lại nối liền với một bãi cát trắng, trông như một cây kem ốc quế đáng yêu.
Đây là một thế giới kỳ quái không tuân theo quy luật tự nhiên.
Vân Hoài rất quen thuộc với nơi này. Đây chính là hình thái cụ thể hóa của sức mạnh tinh thần mà cậu có thể cảm nhận được.
Thỉnh thoảng, khi ngủ, cậu sẽ xuất hiện ở đây.
Bằng trực giác, cậu biết rằng những làn nước biển kia chính là tinh thần lực của mình. Nhưng cũng giống như người lạc trên đảo hoang dù khát đến đâu cũng không thể uống nước biển, dù rơi vào tình huống nguy hiểm đến mức nào, cậu cũng không thể điều động nguồn sức mạnh này.
Bởi vì cậu càng sử dụng nhiều, thì những con quái vật xung quanh sẽ càng kéo đến nhiều hơn.
Gặp phải rắc rối cũng sẽ càng nhiều.
Thiếu niên thả lỏng cơ thể, ngả người ra sau, nằm xuống mép đảo lạnh lẽo. Trong giấc mơ, dị năng luôn mang theo một chút sắc thái huyền ảo. Vân Hoài cảm nhận được dòng nước biển lành lạnh đang dập dềnh lướt qua gan bàn chân cậu.
Vừa gần gũi lại vừa xa cách, như muốn tiến lại gần cậu nhưng lại sợ bị cậu chán ghét.
Vân Hoài liếc mắt nhìn, lặng lẽ thu chân về.
Thế giới tinh thần trước nay vẫn không hề thay đổi, ở đây cũng chỉ có một mình cậu. Cậu đã quen từ lâu. Cậu lặng lẽ chờ bản thân tỉnh dậy, đồng thời tính toán trong túi còn bao nhiêu đồng Luger, có thể đủ ăn thêm được mấy bữa.
Nhưng đột nhiên, trên vòm trời xanh thẳm dường như có thứ gì đó chớp lóe. Vân Hoài nghĩ rằng mình hoa mắt, nhưng ngay giây tiếp theo, ánh sáng ấy trở nên rõ ràng hơn, ngày càng sáng rực, như thể có một vì sao bất ngờ treo lơ lửng trên mặt biển.
Vân Hoài chắc chắn rằng nơi này trước nay chưa từng có ngôi sao.
Vì vậy, cậu giật mình ngồi bật dậy, đôi mắt xám tím mở to, không chớp nhìn chằm chằm vào sự tồn tại kia. Chỉ trong vài nhịp thở, xung quanh ngôi sao sáng nhất ấy lại xuất hiện thêm nhiều chấm sáng nhỏ hơn, lấp lánh.
Chúng tụ tập trong khoảng không, nhấp nháy dữ dội, như đang phát ra tín hiệu tìm kiếm điều gì đó.
Đầu ngón tay Vân Hoài ngứa ngáy, cậu giơ lên mới phát hiện một đoạn tinh thần lực trắng muốt mảnh mai bất ngờ trồi ra.
Cậu "a" khẽ một tiếng, nhìn đoạn tinh thần lực kia tự nhiên kéo dài ra, tựa hồ muốn vươn đến bầu trời.
Thế nhưng ngôi sao quá xa, nó chỉ đi được nửa đường đã chán nản cụp xuống, rồi tủi thân quấn quanh ngón tay cậu.
Vân Hoài mơ hồ cảm thấy tinh thần dị năng còn rất nhiều điều chưa được khai thác. Đây là lần đầu tiên cậu phát hiện tinh thần lực có thể bị tách ra, hình thành thứ mềm mại mảnh dẻ như sợi nấm thế này.
Trước đây, chỉ một hành tinh đã đủ để giao chiến sống còn. Giờ là thời đại tinh tế, chiến tranh giữa các tinh hệ lại càng không thể tránh khỏi.
Chỉ là cậu không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Mà hành động của tộc Ita lại như cơn bão quét qua, mang theo quyết tâm không chết không thôi.
Vân Hoài không khỏi tò mò, rốt cuộc đây là một chủng tộc như thế nào? Họ cũng kỳ dị như những tộc ngoại lai khác sao? Nghĩ đến những cái đầu tua rua và đám đầu bạch tuộc, cậu bất giác rùng mình.
-
Về đến nhà, căn phòng nhỏ vẫn sạch sẽ như mọi khi. Dạo gần đây, cậu sống ở đây, nhưng không quen có người khác xung quanh giường mình, thế nên mỗi lần Đường Ti Ti đi thuê phòng trọ đều bĩu môi ra vẻ khó chịu.
Vân Hoài nằm trên giường, mơ hồ suy nghĩ nếu tộc Ita thực sự đánh đến đây, cậu nên làm gì. Trong lúc lơ mơ, hình ảnh khuôn mặt rám nắng của Đường Ti Ti đang cười lớn thoáng lướt qua trong đầu cậu. Cô ấy rất hợp làm một người bạn thú vị, nhưng ý nghĩ này chỉ lóe lên trong chốc lát.
-
Gió biển thổi qua, trên mặt biển mênh mông xuất hiện một ngọn núi phủ lớp tuyết mỏng. Gọi là núi tuyết, nhưng chỉ có đỉnh núi phủ tuyết trắng, còn phía dưới lại nối liền với một bãi cát trắng, trông như một cây kem ốc quế đáng yêu.
Đây là một thế giới kỳ quái không tuân theo quy luật tự nhiên.
Vân Hoài rất quen thuộc với nơi này. Đây chính là hình thái cụ thể hóa của sức mạnh tinh thần mà cậu có thể cảm nhận được.
Thỉnh thoảng, khi ngủ, cậu sẽ xuất hiện ở đây.
Bằng trực giác, cậu biết rằng những làn nước biển kia chính là tinh thần lực của mình. Nhưng cũng giống như người lạc trên đảo hoang dù khát đến đâu cũng không thể uống nước biển, dù rơi vào tình huống nguy hiểm đến mức nào, cậu cũng không thể điều động nguồn sức mạnh này.
Gặp phải rắc rối cũng sẽ càng nhiều.
Thiếu niên thả lỏng cơ thể, ngả người ra sau, nằm xuống mép đảo lạnh lẽo. Trong giấc mơ, dị năng luôn mang theo một chút sắc thái huyền ảo. Vân Hoài cảm nhận được dòng nước biển lành lạnh đang dập dềnh lướt qua gan bàn chân cậu.
Vừa gần gũi lại vừa xa cách, như muốn tiến lại gần cậu nhưng lại sợ bị cậu chán ghét.
Vân Hoài liếc mắt nhìn, lặng lẽ thu chân về.
Thế giới tinh thần trước nay vẫn không hề thay đổi, ở đây cũng chỉ có một mình cậu. Cậu đã quen từ lâu. Cậu lặng lẽ chờ bản thân tỉnh dậy, đồng thời tính toán trong túi còn bao nhiêu đồng Luger, có thể đủ ăn thêm được mấy bữa.
Nhưng đột nhiên, trên vòm trời xanh thẳm dường như có thứ gì đó chớp lóe. Vân Hoài nghĩ rằng mình hoa mắt, nhưng ngay giây tiếp theo, ánh sáng ấy trở nên rõ ràng hơn, ngày càng sáng rực, như thể có một vì sao bất ngờ treo lơ lửng trên mặt biển.
Vì vậy, cậu giật mình ngồi bật dậy, đôi mắt xám tím mở to, không chớp nhìn chằm chằm vào sự tồn tại kia. Chỉ trong vài nhịp thở, xung quanh ngôi sao sáng nhất ấy lại xuất hiện thêm nhiều chấm sáng nhỏ hơn, lấp lánh.
Chúng tụ tập trong khoảng không, nhấp nháy dữ dội, như đang phát ra tín hiệu tìm kiếm điều gì đó.
Đầu ngón tay Vân Hoài ngứa ngáy, cậu giơ lên mới phát hiện một đoạn tinh thần lực trắng muốt mảnh mai bất ngờ trồi ra.
Cậu "a" khẽ một tiếng, nhìn đoạn tinh thần lực kia tự nhiên kéo dài ra, tựa hồ muốn vươn đến bầu trời.
Thế nhưng ngôi sao quá xa, nó chỉ đi được nửa đường đã chán nản cụp xuống, rồi tủi thân quấn quanh ngón tay cậu.
Vân Hoài mơ hồ cảm thấy tinh thần dị năng còn rất nhiều điều chưa được khai thác. Đây là lần đầu tiên cậu phát hiện tinh thần lực có thể bị tách ra, hình thành thứ mềm mại mảnh dẻ như sợi nấm thế này.
18
0
2 tháng trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
