TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3: Xúc xắc

Anh tò mò nhặt chiếc xẻng quân dụng dưới đất lên, thầm nghĩ: "Cho xẻng vào [Ba lô]."

Ngay lập tức, chiếc xẻng trên tay anh biến mất, đồng thời một hình ảnh chiếc xẻng xuất hiện trong ô vuông trên màn hình.

"Xịn thật~~!"

"Lấy xẻng ra."

Một chiếc xẻng lại hiện ra trên tay Vương Vũ. Thật quá tiện lợi! Nếu có thể mang chiếc [Ba lô] này ra khỏi trò chơi, anh sẽ phát tài to. Đương nhiên, đây là vật phẩm độc quyền của màn chơi nên không thể mang ra ngoài được, anh cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi.

Vương Vũ cất lại chiếc xẻng vào [Ba lô], sau đó lần lượt cất cả [Thanh đánh lửa], [Kẹp bẫy thú] và [Thùng sắt]. Cuối cùng, anh xách chiếc đèn bão lên và nhìn vào lòng bàn tay phải của mình.

---

Dưới ánh đèn, một hoa văn hình xúc xắc mờ ảo hiện ra trong lòng bàn tay anh. Đây không phải hình xăm, mà là bí mật lớn nhất của Vương Vũ.

Vốn dĩ anh cũng chỉ là một người bình thường, ngoài vẻ ngoài đẹp trai ra thì chẳng có gì nổi bật. Mấy tháng trước, anh tình cờ có được một viên xúc xắc. Ai ngờ nó đột nhiên chui vào lòng bàn tay anh, để lại hoa văn này và khiến anh sợ chết khϊếp.

Sau một thời gian nghiên cứu, anh phát hiện mình có thể triệu hồi viên xúc xắc đó ra. Nó có một năng lực thần kỳ: nhân bản vật phẩm. Chỉ cần anh chọn một vật phẩm, sau đó tung xúc xắc, số điểm anh tung ra là bao nhiêu thì vật phẩm đó sẽ được nhân lên bấy nhiêu lần.

Từ đó, Vương Vũ đã tìm ra con đường làm giàu cho riêng mình. Anh mua những chiếc điện thoại mới nhất, dùng xúc xắc nhân bản chúng lên rồi đem bán. Ngay lúc anh đang phất lên như diều gặp gió, định bụng tiết kiệm tiền mua một chiếc siêu xe để "làm ăn lớn" thì [Trò Chơi Sinh Tồn] ập đến Trái Đất, và thế giới thay đổi hoàn toàn. Anh không ngờ rằng viên xúc xắc cũng theo mình tiến vào trò chơi.

Vương Vũ quyết định thử ngay. Anh triệu hồi viên xúc xắc ra. Một viên xúc xắc cỡ bằng quả trứng gà, có sáu mặt màu trắng ngọc với các chấm vàng từ một đến sáu, xuất hiện trên lòng bàn tay anh.

Bây giờ nên thử với cái gì đây? Không cần nghĩ nhiều, thứ anh cần nhất lúc này là ánh sáng. Anh quyết định sẽ nhân bản chiếc đèn bão.

Tay trái xách đèn, Vương Vũ thầm niệm: "Nhân bản chiếc đèn bão này."

Anh cảm nhận được chiếc đèn bão đã được khóa mục tiêu. Cảm giác này rất huyền diệu. Đây là bước đầu tiên để biết năng lực có hoạt động hay không. Anh lập tức tung viên xúc xắc trong tay phải lên. Nó lơ lửng và xoay tít trong không khí. Mấy tháng qua anh đã tung nó không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ anh thấy hồi hộp và căng thẳng như lúc này.

Một lúc sau, viên xúc xắc dừng lại.

Ba điểm.

Cùng lúc đó, ba khối ánh sáng hiện ra, bên trong là hình ảnh mờ ảo của ba chiếc đèn bão.

"Thành công rồi!" Vương Vũ nén lại sự phấn khích, thầm nghĩ một tiếng, ba chiếc đèn bão mới liền xuất hiện trên mặt đất. Với bốn chiếc đèn cùng chiếu rọi, xung quanh sáng bừng lên.

"Ha ha ha, cất cánh thôi!"

Có năng lực này, màn chơi sinh tồn sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều.

Lúc này, các chấm vàng trên sáu mặt của viên xúc xắc đều đã ảm đạm. Vương Vũ biết, cứ mỗi giờ sẽ có một chấm vàng hồi phục lại. Sáu tiếng sau, anh mới có thể sử dụng lại năng lực. Năng lực này cũng có hạn chế. Một trong số đó là những vật phẩm đã được nhân bản, kể cả bản gốc lẫn bản sao, đều không thể được nhân bản thêm lần nữa.

Nghĩ vậy, anh liền tắt ba chiếc đèn bão mới. Anh có tổng cộng bốn chiếc, mỗi chiếc cháy được ba giờ, vị chi là mười hai tiếng chiếu sáng. Thời gian không nhiều, anh phải hành động ngay. Bước đầu tiên, phải đi tìm thật nhiều gỗ, nếu không khi đèn tắt, anh sẽ lại phải bò lết trong bóng tối.

Vương Vũ cất ba chiếc đèn bão vào [Ba lô], sau đó mới bắt đầu quan sát môi trường xung quanh.

Dưới ánh đèn leo lét, anh thấy mình đang ở trên một mảnh đất hoang. Dưới chân là đất bùn và đá vụn trơ trụi, xa xa có vài bụi cỏ thấp lè tè.

Bây giờ nên đi đâu? Anh không biết phía trước có gì, đành phải chọn đại một hướng rồi xách đèn bão lên đường. Phạm vi chiếu sáng của đèn chỉ khoảng mười mét, xung quanh vẫn tối đen như mực. Giữa màn đêm mênh mông chỉ có một mình, nói không sợ hãi là nói dối. Nghĩ vậy, Vương Vũ lấy chiếc xẻng quân dụng từ trong [Ba lô] ra để phòng thân.

Đây là loại xẻng quân dụng kiểu cũ, có lưỡi xẻng to bằng bàn tay và một cán gỗ dài khoảng 40 centimet. Cảm giác nặng trịch trong tay mang lại cho anh một chút cảm giác an toàn. Vương Vũ rảo bước đi tới, anh phải nhanh lên, dầu trong đèn không thể tiêu hao lãng phí được.

Cũng may, đây có vẻ là một vùng hoang mạc trống trải, địa hình tương đối bằng phẳng và không bị cây cối rậm rạp che phủ, giúp anh có thể đi lại dễ dàng.

Đi chẳng được bao lâu, Vương Vũ đã thấy rất nhiều cây nhỏ, chứng tỏ gỗ không phải là vật phẩm khan hiếm. Như vậy, việc tìm kiếm một lượng lớn củi lửa sẽ không quá khó khăn. Trong vùng hoang dã, thứ đáng sợ nhất là rắn độc và thú dữ. Chỉ cần không đi sâu vào các bụi rậm, anh vẫn sẽ tương đối an toàn. Ở một nơi quang đãng thế này, dù có gặp nguy hiểm, anh cũng có thời gian để phản ứng. Hơn nữa, với ánh lửa trong tay, đám thú săn mồi có lẽ sẽ lảng tránh chứ không tấn công, trừ khi chúng quá đói.

Trò chơi có nhắc nhở rằng lũ thú săn mồi sẽ ngày càng hung hãn hơn theo thời gian. Vậy nên, ít nhất là bây giờ, việc đi lại vẫn còn an toàn.

Sau hơn mười phút, anh đã đi được một quãng khá xa và thấy phía trước có nhiều cây cối hơn. Vương Vũ cẩn thận tiến lại gần, phát hiện rất nhiều cành cây gãy, trong đó có những cành đã khô cong, đây chính là loại củi tốt nhất. Anh lập tức thu gom một ít, dùng xẻng chặt thành nhiều khúc rồi xếp chồng lên nhau, sau đó tìm thêm ít cỏ khô lót bên dưới.

2

0

3 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.