Chương 198
Thiên sứ trong lòng
Edit: Cơ Hoàng
"Mạc Phàm, Mạc Phàm..." Linh Linh nhanh chóng chạy về phía sân khấu.
"Anh ở đây." Mạc Phàm nằm đó, mệt mỏi vẫy tay về phía cô bé.
Mạc Phàm không còn sức để bò dậy nữa, sau khi cuộc chiến đấu chấm dứt, những vết thương trên người của hắn đồng loạt phát tác, đau đến nỗi hắn đứng không vững.
"Anh... anh chảy nhiều máu quá." Linh Linh thấy người Mạc Phàm toàn máu, khóe mắt đỏ hoe.
Lúc ở bên ngoài sân vận động, Mạc Phàm vẫn là một chàng trai anh tuấn chạy nhảy tung tăng, nhưng lúc này trên người hắn toàn là vết thương, nhất là khuôn mặt có một vết thương thật to kéo từ trán tới sống mũi, từ hai bên khóe mắt tới gò má. Linh Linh có thể tượng tượng được cảnh Mạc Phàm chiến đấu với Mẫu Yêu hung hiểm tới cỡ nào. Nếu vết thương này sâu hơn một chút nữa, chắc chắn hắn sẽ đi đời nhà ma.
Nhìn thấy gương mặt cụ non của Linh Linh đang khóc bù lu bù loa, Mạc Phàm không khỏi bật cười.
Thật ra cô nhóc này cũng chỉ là một bé gái.
Đội cứu viện bên kia nhanh chóng phái một pháp sư sang chỗ hắn, là một pháp sư hệ Chữa Trị.
"Người đẹp, tôi không bị hủy dung chứ?" Mạc Phàm nhìn thấy nữ pháp sư mặc trang phục màu trắng tới chỗ mình, nhịn không được hỏi một câu.
"Không đâu, chỉ cần một lúc là chữa lành thôi."
Cô gái hệ Chữa Trị cười nói, sau đó bắt đầu chữa trị cho Mạc Phàm.
Mạc Phàm cũng từng được chứng kiến ma pháp thần kỳ của hệ Chữa Trị, quả nhiên dưới ánh sáng của bông hoa màu trắng, những vết thương sâu hoắm kia nhanh chóng khép lại mà mắt thường cũng nhìn thấy. Ngay cả da thịt trên mặt hắn cũng từ từ lành lặn, mọc da trở lại!
"Ông bị như thế mà vẫn chưa chết, phục thật." Triệu Mãn Duyên với một cái đầu màu vàng đi tới, nhìn Mạc Phàm đang được chữa trị.
Thật ra Triệu Mãn Duyên cũng không khá hơn Mạc Phàm là bao, cậu ta đối phó với nữ yêu xanh vàng ở tầng ba, số lượng không dưới hai con. Nhìn vô số vết thương trên người là biết cậu ta cũng gặp phải nguy hiểm tới tính mạng.
"Ông đi lĩnh công đi, đừng quên linh chủng Lôi hệ của tôi." Mạc Phàm nói với Triệu Mãn Duyên.
"Tôi không khách khí nữa đâu." Triệu Mãn Duyên gật đầu, nhìn thoáng qua đống hỗn độn trong sân khấu và nói.
"Có linh chủng Lôi hệ, có lẽ ông cũng có tư cách tiến vào Chủ giáo khu."
"Chủ giáo khu?" Mạc Phàm ngơ ngác hỏi lại.
"Ông không biết à? Thực ra thì Thanh giáo khu của học viện Minh Châu chỉ là ngoại viện mà thôi, nơi này tập trung hầu hết người mới thi vào học viện Minh Châu. Sinh viên có thể ở lại đây bốn năm, nhưng chỉ cần thực lực đạt tới trình độ nhất định, cũng có thể thi vào Chủ giáo khu. Ông có thể đi hỏi ba vạn sinh viên trong Thanh giáo khu này xem có ai là không liều mạng tu luyện để tranh vào Chủ giáo khu không?" Triệu Mãn Duyên ngồi bên cạnh, cậu ta cũng không vội đi lĩnh công lần này.
Thật ra Triệu Mãn Duyên vẫn còn do dự, lần này có thể cứu được hơn trăm nữ sinh bị yêu ma ký sinh là do Mạc Phàm quên mình giết chết Lân Bì Mẫu Yêu, chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng cảm kích người đã cứu mạng mình. Mà đáng lẽ sự vinh hạnh đặc biệt này thuộc về Mạc Phàm, cậu ta đi lĩnh công cũng cảm thấy thẹn với lương tâm.
Nhưng Triệu Mãn Duyên cũng không có ý định cự tuyệt.
Cậu ta cũng biết Mạc Phàm là kiểu người như thế nào, tin chắc rằng Linh chủng Lôi hệ còn có ý nghĩa với Mạc Phàm hơn nhiều so với việc chiếm được vinh quang hiển hách này.
Mạc Phàm bán vinh quang cho cậu ta, mà người trong thế gia như cậu ta cũng đồng ý mua, chỉ là hợp tác vui vẻ mà thôi!
Sau khi Triệu Mãn Duyên đi, Linh Linh kinh ngạc nhìn Mạc Phàm. Cô nhóc ngơ ngác hỏi: "Rõ ràng là anh giết chết Mẫu Yêu, sao lại để anh ta nhận công? Chẳng lẽ anh không biết chuyện này có ảnh hưởng lớn thế nào hay sao? Chẳng lẽ anh không biết là cứu sống được nhiều người như vậy, chỗ tốt cũng không ít!"
"Đối với anh mà nói, tăng thực lực bản thân còn quan trọng hơn. Linh chủng Lôi hệ quá đắt, anh không mua nổi. Nếu thực lực của anh không tăng lên... sợ là cuộc thi Thợ săn tranh bá năm sau anh vẫn chỉ là một thằng cặn bã." Mạc Phàm thở hổn hển nói.
"Nhưng.. tại sao lại cho anh ta? Chẳng lẽ vì anh ta là đệ tử thế gia?" Linh Linh bĩu môi, tỏ vẻ không vui.
Chỉ mình cô bé biết trong chuyện này, từ đầu tới cuối là do Mạc Phàm xử lý bằng nắm đấm của mình. Hắn vốn là người nên được mọi người tán dương khen ngợi, không hiểu tại sao thành trợ thủ cho cái tên Triệu Mãn Duyên kia. Là vì Triệu Mãn Duyên là đệ tử thế gia sao?
"Do anh tự nguyện mà, em đừng phá hỏng chuyện của anh. Anh thật sự rất cần Linh chủng Lôi hệ nên người giết chết Mẫu Yêu là Triệu Mãn Duyên, vậy là đủ." Mạc Phàm chân thành nói.
"Được rồi." Linh Linh không vui, phồng hai má lên nói nhỏ.
"Anh vừa nói tới Thợ săn tranh bá? Anh định tham gia sao?"
"Đương nhiên là anh sẽ tham gia, hơn nữa anh còn muốn đạt giải nhất." Mạc Phàm nghiêm túc gật đầu.
"Giải Thợ săn tranh bá quy tụ tất cả thợ săn trẻ tuổi xuất sắc nhất trong cả nước, bọn họ có kinh nghiệm phong phú, kiến thức rộng, tất cả đều thân kinh bách chiến, anh muốn giành giải nhất e là rất khó!" Linh Linh nói.
"Vậy nên còn hai năm nữa, anh muốn liều mạng tăng thực lực lên." Mạc Phàm nói.
Mấy ngày hôm trước Linh Linh cũng đã nghe Mạc Phàm nói về chuyện thợ săn tranh bá.
Lúc đầu Linh Linh cho rằng Mạc Phàm chỉ tham gia cho vui, nhưng xem ra hắn có chấp niệm rất lớn với cuộc thi này. Thậm chí hắn còn buông bỏ vinh quang to lớn mà mình giành được lần này để đổi lấy Linh chủng Lôi hệ để tăng thực lực của mình lên!
Giải Thợ săn tranh bá tổ chức bốn năm một lần.
Phần thưởng cũng xa xỉ nhất trong tất cả các giải trong nước!
Những thợ săn thành danh từ nhiều năm cũng sẽ hao lực, dồn hết tâm tư để tranh giành giải quán quân trong Thợ săn tranh bá.
Linh Linh cũng bực bội, thật ra thì cô bé cảm thấy hai năm nữa Mạc Phàm tham gia Thợ săn tranh bá vẫn là quá sớm, càng không cần nói tới chuyện đạt được giải nhất!
"Anh vì giải nhất?" Đột nhiên Linh Linh ý thức được chuyện gì, hỏi lại.
"Đương nhiên."
"Nếu em nhớ không lầm, giải nhất là một Dực Ma cụ đúng không? Dực Ma cụ là một món đồ xa xỉ, nhưng em thấy bây giờ anh cũng không cần đến Dực Ma cụ. Thay vì Dực Ma cụ, anh nên kiếm một món Khải Ma cụ còn tốt hơn, Ma cụ trên người anh ít đến đáng thương!" Linh Linh nói.
Linh Linh đã gặp rất nhiều đệ tử thế gia, trên người bọn họ có một nửa là Ma cụ, còn nhiều hơn so với kỹ năng ma pháp.
Rõ ràng thực lực của Mạc Phàm mạnh hơn nhiều so các đệ tử thế gia kia nhưng từ đầu tới chân chỉ có một cái Huyết Thú Ngoa là Ma cụ. Còn Liêm Cốt Thuẫn thì từ đầu đã không được coi là một Ma cụ, nó không thích hợp với cấp bậc chiến đấu hiện tại!
Linh Linh cảm thấy Ma cụ cần thiết nhất với Mạc Phàm là Thuẫn ma cụ, Khải ma cụ, Trảm ma cụ, đều là những mà cụ tiện lợi, thuận tay. Còn Dực Ma cụ là thứ chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu.
Mạc Phàm nghe Linh Linh phân tích rõ ràng, nhưng hắn cũng không giải thích vì sao.
"Coi như em nói nhảm đi, em không nói nữa là được." Linh Linh không hỏi nữa, cũng đồng ý với cách làm của Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn cô bé một cái.
Cô nhóc cũng chân thành nói một câu: "Ai cũng có một lý do để trở nên mạnh mẽ."
Mạc Phàm ngẩn người, không khỏi mỉm cười.
...
Đúng vậy! Mỗi một người đều có lý do nào đó để trở nên mạnh mẽ, rất nhiều người muốn trở nên mạnh mẽ cũng chỉ vì lý do rất đơn giản.
Ít nhất lý do của hắn cũng khá đơn giản.
Trong lòng hắn có một Thiên Sứ, sao có thể để em ấy không có cánh?
...
Mạc Phàm nằm trên băng ca, gối đầu lên hai tay nhìn bầu trời.
Cửa kính trần nhà bị cự thú phá hỏng, hắn có thể nhìn thấy bầu trời đêm đẹp đẽ...
Mạc Phàm suy nghĩ một lúc rồi mê man ngủ thiếp đi, khi nhìn thấy nụ cười của em ấy, nghĩ đến cảnh nhìn thấy Dực Ma cụ, chắc chắn khuôn mặt em ấy sẽ xinh đẹp giống như những vì sao trên bầu trời đêm lấp lánh!
16
0
5 tháng trước
5 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
