Chương 192
Mẫu Yêu hiện thân
Edit: Cơ Hoàng
Triệu Mãn Duyên sa sầm mặt mày, nếu không nhờ thiết bị tìm kiếm mà Linh Linh làm ra, ai mà ngờ được mấy cô tình nguyện viên này lại là yêu ma đột lốt người!
"Nơi này giao cho tôi đi." Triệu Mãn Duyên nhìn xung quanh, phát hiện ngày càng có nhiều người mặc đồng phục tình nguyện viên đang vô thức đi tới đây.
Hành vi của những tình nguyện viên này rất kỳ quái, nếu lỡ hai người ngoài như bọn hắn không cẩn thận đi nhầm tới đây cũng đâu cần kéo tất cả mọi người tới như vậy?
Trong các căn phòng phía trước và phía sau hành lang có những cái đầu ló ra ngoài, còn có những công nhân viên chuẩn bị màn bay xuống của ngôi sao thần tượng, tất cả đều dồn ánh mắt về phía này.
"Cẩn thận chút." Mạc Phàm dặn dò Triệu Mãn Duyên một câu, sau đó thân thể bắt đầu trầm xuống bóng tối dưới chân một cách quỷ dị.
Triệu Mãn Duyên gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đám "người" xung quanh càng lúc càng đông.
Khi cậu ta quay người lại muốn nhìn xem Mạc Phàm vượt qua đám tiểu yêu này bằng cách nào, Triệu Mãn Duyên ngạc nhiên phát hiện Mạc Phàm đã biến mất!
Đèn ở hành lang lúc sáng lúc tối, đúng lúc có một đoạn hành lang vừa tắt đèn, Triệu Mãn Duyên chỉ nhìn thấy một bóng người nhanh chóng lóe lên trong bóng tối, sau đó không thấy bất cứ dấu hiệu nào của Mạc Phàm nữa.
"Ma cụ Ám Ảnh hệ sao?" Triệu Mãn Duyên lẩm bẩm một câu.
...
Triệu Mãn Duyên là pháp sư Quang hệ, có được Quang Hữu – Thánh Thuẫn là một loại ma pháp phòng ngự siêu mạnh trong cấp bậc trung giai, muốn giết được cậu ta cũng không phải chuyện dễ dàng.
Mạc Phàm cũng không quay đầu xem Triệu Mãn Duyên chiến đấu, hắn tin chắc tên con em thế gia này không chỉ có chút bản lĩnh như vậy.
Việc hắn phải làm là giết chết Lân Bì Mẫu Yêu càng sớm càng tốt, nếu để tới lúc chấm đỏ trong sân vận động đều tập trung hết về đây, mọi chuyện sẽ khó khống chế!
"Mạc Phàm! Nhanh lên một chút!" Giọng nói của Linh Linh ngày càng gấp gáp.
"Anh tới cửa vào của giàn giáo mà nhóc nói rồi, ở đây có một số người, còn có một cô gái ăn mặc khá lộng lẫy, hẳn là nhân vật chính của buổi diễn tập ngày hôm nay. Bên cạnh cô ta có người đang trang điểm, có người giúp cô ta sửa sang trang phục, có người đại diện..."
Mạc Phàm báo tình hình mình nhìn thấy cho Linh Linh.
Mạc Phàm đang đứng ở lối rẽ, nhìn chằm chằm lối vào giàn giáo.
Ở lối vào có khoảng bảy, tám người, ngoài ra có mấy công nhân viên đang bận rộn đi tới đi lui.
"Tổ tông của tôi ơi, cô phải cẩn thận đấy, lỡ cái giàn giáo này có vấn đề gì, tôi không biết ăn nói thế nào với tổng giám đốc đâu!" Người phụ nữ đại diện cho minh tinh lo lắng nói.
"Không sao đâu!" Cô gái xinh đẹp được mọi người vây quanh cười ngọt ngào nói.
Mạc Phàm cố ý nhìn qua, phát hiện cô gái này trông giống hệt nữ minh tinh trên các poster lớn được treo ở bên ngoài, lúc cười lên khiến người khác cảm thấy cực kỳ hiền lành.
"Được rồi, được rồi! Cô gái phụ trách kỹ thuật, cô điều khiển giàn giáo cẩn thận một chút, đừng để Thố Thố nhà tôi bị ngã."
"Yên tâm, thiết bị này không có vấn đề gì đâu. Này cô bé, vào trong đi, buổi biểu diễn của cô bắt đầu rồi đấy!"
"Cô bé cái gì chứ? Người ta là đại minh tinh!" Người đại diện bất mãn nói.
"Vâng, vâng, vâng, đại minh tinh."
...
Mạc Phàm vẫn lẳng lặng quan sát, đông thời nghe chỉ thị của Linh Linh.
Thấy thời cơ đến, Mạc Phàm sử dụng Độn Ảnh bí mật đi tới, sau đó xuất hiện ở sau lưng mấy người mà thần không biết quỷ không hay.
"Được rồi, đóng cửa đây." Bác gái phụ trách kỹ thuật nhấn nút một cái, từ từ đóng cánh cửa giàn giáo lại.
Thật ra cái giàn giáo này khá giống một cái thang máy treo, được thiết kế thành một mô hình trên không trung. Khi ca sĩ, người biểu diễn từ từ hạ xuống sân khấu, tất cả ánh đèn sẽ chiếu về đây, hiệu quả khá là rung động!
"Thố Thố!"
"Thố Thố!"
Ở dưới hàng ghế, những sinh viên đã nhảy theo âm nhạc đều hô thật to tên của minh tinh.
Ngôi sao thần tượng này đã sớm đi vào lòng mọi người, cô ấy vui tính, dễ thương nhưng không mất sức hấp dẫn, tiếng hát lại linh hoạt kỳ ảo, dù là ca hát hay nhảy múa đều dễ dàng khiến mọi người say mê.
Trong trung tâm quảng trường, mọi người đều gọi tên của cô nàng!
Cô gái thần tượng Thố Thố đã đứng giữa giàn giáo, nhắm hai mắt lại, yên tĩnh cảm thụ giọng nói của mọi người.
Mặc dù đây chỉ là buổi diễn tập nhưng đã có rất nhiều fan tới cổ vũ, phải biết rằng có không ít ngôi sao tuyến hai, tuyến ba, đến buổi biểu diễn chính thức còn không có nhiều fan tới vậy.
Cô gái rất vui vẻ yên tâm, tự nhủ sẽ biểu diễn thật hoàn mỹ, dù đây chỉ là một buổi diễn tập.
"Bác gái, có thể hạ xuống rồi, tôi đã chuẩn bị xong." Cô gái mở mắt, thành thật nói với bác gái phụ trách kỹ thuật điều khiển giàn giáo.
"Cô không cần căng thẳng." Bác gái phụ trách kỹ thuật cười ha hả nói.
"Trạng thái của tôi rất tốt."
"À, ý của ta là cô không cần căng thẳng, bởi vì ta mới là nhân vật chính ngày hôm nay." Bác gái trông có vẻ hiền lành đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị.
Thấy nụ cười này, thiếu nữ cực kỳ sợ hãi, cảm giác như miệng người phụ nữ kia có thể mở rộng vô hạn, cái miệng đầy răng vẫn còn dính một ít máu màu nâu.
Hai tay của bác gái phụ trách kỹ thuật dần biến đổi, có thể kéo dài ra như làm từ cao su.
Không chỉ xương ngón tay kéo dài mà ngay cả móng tay cũng dài ra và biến xanh, tựa như một con dao găm bén nhọn, còn có những cái gai!
Lớp da trên người mụ ta dần rụng xuống, rõ ràng là khuôn mặt của người phụ nữ ba mươi tuổi nhưng lớp da bị rụng xuống để lộ từng cục vảy màu xanh đen. Lớp vảy này còn dính chất nhờn gì đó, trông cực kỳ ghê tởm.
"Roẹt!"
Quần áo bị móng tay sắc bén xé tan như xé giấy nhưng thân hình lộ ra không phải của một người phụ nữ trần truồng, mà là một cơ thể bị bao trùm bởi lớp vảy.
Nó thè chiếc lưỡi dài ngoằng ra ngoài, đưa tới tận khuôn mặt của nữ minh tinh!
Đầu lưỡi đỏ lòm động đậy ở trước mặt mình, nhưng thiếu nữ minh tinh kia vẫn đứng im, ngây người như phỗng.
Với cô nàng mà nói, trên thế giới này không có chuyện gì kinh khủng bằng việc một con người lột da thành quái vật đầy vảy. Cô nàng sợ đến nỗi đầu óc trống rỗng, hai chân mềm nhũn ra, sắp đứng không vững!
"Cuối cùng thì hôm nay các con của ta cũng có thể ăn một bữa no nê rồi, phải cảm ơn buổi biểu diễn lần này của ngươi..." Yêu quái đầy vảy có thể nói tiếng người, đáng tiếc giọng nó giống như bị mắc gì đó trong cổ họng, nghe rất khàn!
"Hạp!"
"Hạp!"
Lân Bì Mẫu Yêu đột nhiên ngửa đầu lên, hét một tiếng về phía trung tâm sân khấu.
Tiếng kêu này giống như một Mẫu Yêu đang gọi đám con của nó tỉnh lại!
Mặc dù không có bất cứ thiết bị khuếch đại nào nhưng tiếng hét vẫn có thể truyền khắp sân vận động, không ngừng quanh quẩn trong đầu mọi người.
Thiếu nữ thần tượng khó khăn cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đám người chi chít ở phía dưới đang hỗn loạn.
Bọn họ cũng nhìn thấy một hình ảnh vô cùng đáng sợ, bắt đầu sợ hãi kêu gào và chạy tán loạn.
Thế nhưng bọn họ vừa lui về sau, lại đột nhiên phát hiện hình ảnh đáng sợ đang xuất hiện ở bên cạnh, từng miếng da cứ thế rơi xuống, quái vật đầy vảy liên tục xuất hiện!
"A!"
"A!"
Nhất thời, tiếng thét chói tai của nữ sinh trở thành điểm chính của cả sân vận động, hơi thở kinh khủng tùy ý tràn ngập trong không khí!
12
0
5 tháng trước
5 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
