Chương 175
Đồng đội tiểu loli
Edit: Cơ Hoàng
[1]Tiểu Loli: Loli nhỏ, là từ chỉ những bé gái nhỏ tuổi, khoảng từ 10 - 16 tuổi, hoặc những cô gái có khuôn mặt và dáng người nhỏ bé như những bé gái.
"Thật xin lỗi, mặc dù chúng tôi rất muốn giúp cô nhưng chúng tôi cảm thấy cô nên nhờ công an thì tốt hơn." Ông lão khéo léo cự tuyệt lần ủy thác này.
"Có nhờ công an cũng không có tác dụng gì... Hay là các ông phái một pháp sư thợ săn tới bảo vệ cho tôi tối nay đi, tôi có thể thanh toán tiền trước." Thiếu phụ nói.
"Hiện giờ chỗ chúng tôi không còn một pháp sư thợ săn nào cả, bọn họ đều đang thi hành các nhiệm vụ lớn hết rồi." Ông lão nói.
Thiếu phụ nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi. Cô ta không ngờ mình đã cố ý chạy tới Thanh Thiên liệp sở nhưng bọn họ lại không muốn nhận sự ủy thác này. Dường như có thả đống tiền ở trước mặt thì bọn họ cũng thờ ơ không động lòng.
"Các người... Tại sao các người có thể thấy chết mà không cứu như vậy. Nếu như... nếu như gia đình của tôi có xảy ra chuyện gì thì tôi có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho các người đâu!" Thiếu phụ đứng dậy, đau đớn gào lên.
Nói câu đó xong, cô ta vội vàng đứng dậy, hồn bay phách lạc rời khỏi Thanh Thiên liệp sở.
Mạc Phàm thấy thiếu phụ kia tinh thần thật uể oải, cũng cảm thấy đáng thương, không khỏi hỏi một câu: "Tại sao hai người không giúp cô ta?"
Mặc kệ là chồng của cô ta có phải là yêu ma biến thành, hay là nghi ngờ chồng cô ta giết người thì sau khi biết người phụ nữ này đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, người ta cũng đã đồng ý trả tiền, tại sao ông lão lại không nhận cuộc ủy thác này.
"Cậu nhóc, không thể nhìn mọi chuyện từ một phía được." Ông lão gõ cái tẩu của mình một cái.
"Sao vậy? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình khác sao?" Mạc Phàm chống tay lên cằm, bắt đầu suy luận như một thám tử.
"Cậu xem phần ủy thác này đi." Ông lão tiện tay lấy một phần hợp đồng ở phía dưới quầy bar, tùy ý ném cho Mạc Phàm xem.
Mạc Phàm cũng cảm thấy kỳ quái, mở phần hợp đồng này ra xem.
Hợp đồng này rất ngắn gọn, nội dung là người ủy thác yêu cầu bọn họ bảo vệ suốt đêm bởi vì người ủy thác nghi ngở bên cạnh mình có một mối nguy hiểm đang tồn tại, có nguy cơ ảnh hưởng tới con của người ủy thác và chính người ủy thác.
Ngày mà người ủy thác yêu cầu bảo vệ chính là đêm nay, dường như ngày ký hợp đồng cũng là đêm hôm nay, có lẽ là được ký từ sớm, khoảng bảy giờ sáng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ gia đình người này cũng xuất hiện tình huống tương tự với tình huống của người phụ nữ kia?" Mạc Phàm có chút kinh ngạc hỏi lại.
Ông lão cười một tiếng, sau đó dùng ngón tay đã ố vàng của mình gõ một cái lên chỗ ghi chú địa chỉ trên hợp đồng.
Mạc Phàm nhìn một cái, nhất thời cảm thấy chuyện này thật khó tin!
"Cùng địa chỉ với người phụ nữa vừa nãy nói... Chuyện gì đang xảy ra thế này!" Mạc Phàm nhìn đến nỗi ngu người.
Thật ra địa chỉ này nằm ngay tại vườn hoa tư nhân gần đại học phía Nam thành phố, khu vực này là nơi ở của những nhà giàu. Lúc Mạc Phàm và bạn cùng phòng ra ngoài đi lang thang đã từng ngang qua nơi này, khá gần học viện Minh Châu nên Mạc Phàm vẫn có ấn tượng.
Vốn dĩ lúc người thiếu phụ kia tuyệt vọng rời đi, Mạc Phàm đã có ý định sẽ đi xem một chút giải cứu thiếu phụ khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng. Dù sao thì lúc hắn quay trở lại trường cũng phải đi ngang qua nơi này, nhưng điều Mạc Phàm không ngờ được là trong này còn có ẩn tình như vậy.
"Thật ra phần ủy thác này là do chồng của người phụ nữ kia ký kết với chúng tôi, lúc kể lại tình huống cũng tương tự với người phụ nữ kia." Ông lão cười nói.
Mạc Phàm vừa nghe xong, cảm thấy da gà nổi lên khắp người!
"Nói cách khác, chồng của người phụ nữ kia đã tới đây trước, nói người phụ nữ kia nửa đêm ra ngoài hành hung?" Mạc Phàm không ngờ được mọi chuyện lại như thế này.
"Ừ, gần đây toàn nhận mấy nhiệm vụ nhàm chán, chuyện hôm này cũng coi như ly kỳ. Cậu nhóc, nếu cậu đã muốn gia nhập Thanh Thiên liệp sở chúng tôi, vậy thì giao chuyện ủy thác này lại cho cậu giải quyết." Ông lão nhìn Mạc Phàm, nụ cười có hơi gian trá.
"Thứ nhất, có việc làm là một chuyện tốt, nhưng cháu cũng cảm thấy việc này thật khó giải quyết. Cháu thật sự không biết trong hai người kia, ai là người nói thật." Bây giờ Mạc Phàm bắt đầu rơi vào sương mù.
"Vậy nên chúng ta chỉ nhận một phần ủy thác, chẳng lẽ cậu không thấy rõ sao, trên hợp đồng ủy thác này có viết nếu người ủy thác không may gặp chuyện bất trắc, anh ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của chúng ta mà chỉ hi vọng chúng ta bảo vệ tốt đứa con của bọn họ là được. Dù kết quả là người nào trong số vợ chồng bọn họ có vấn đề, nếu có thể giải quyết được chuyện này thì tốt, nhưng điều quan trọng nhất vẫn là đứa con của bọn họ được bảo vệ." Ông lão nói.
"Cháu biết rồi." Mạc Phàm gật đầu một cái, sau đó nhìn xung quanh cửa tiệm trống rỗng này: "Vậy đồng đội của cháu là ai? Đâu thể giao hết mọi chuyện cho một mình cháu xử lý được."
"Tất nhiên là không, đừng lải nhải, đồng đội của cậu đang ở ngay bên cạnh cậu đấy." Ông lão nói.
Mạc Phàm quét mắt nhìn sang bên cạnh một vòng, vẫn không nhìn thấy người được gọi là đồng đội của mình ở đâu.
Khi Mạc Phàm quay ánh mắt nghi ngờ của mình nhìn lại ông lão, ông lão ra hiệu ngỏ ý bảo Mạc Phàm nhìn thấp xuống một chút, lúc này Mạc Phàm mới nhìn thấy một cái đầu nho nhỏ buộc tóc đuôi ngựa ở hai bên cực đáng yêu, thêm một khuôn mặt nhỏ nhắn, vô cùng ngây thơ.
"Là cô bé này?" Mạc Phàm cảm thấy choáng váng.
"Đúng vậy, phần lớn nhiệm vụ ủy thác của Thanh Thiên liệp sở chúng ta đều do một người hoặc do tổ đội hai người hoàn thành. Người hợp tác lúc trước của Linh Linh đã chết khi điều tra một chuyện giúp Thẩm Phán Hội, nnên không còn cách nào khác là phải tuyển thêm một người." Ông lão nói.
"Ngài bảo cháu dẫn một cô bé như thế này đi bắt yêu sao? Ngài đùa cái gì vậy!" Mạc Phàm kêu lên.
"Là em dẫn theo thợ săn tay mơ như anh đi săn yêu mới đúng, cám ơn." Linh Linh khinh bỉ nhìn Mạc Phàm một cái, nói xong cô bé móc từ trong túi của mình ra một thứ tương tự như huy hiệu của cảnh sát, đặt trước mặt Mạc Phàm.
Mạc Phàm khó hiểu nhìn cái huy chương này, sau khi nhìn rõ hình vẽ trên đó, Mạc Phàm suýt ngã từ trên ghế xuống.
"Thợ... Thợ săn đại sư!" Mạc Phàm cảm thấy hai mắt của mình sắp bị mù rồi.
Một cô bé mà hắn dùng hai ngón tay là nhấc được lên ấy lại là thợ săn đại sư!
Huy chương do Liên Minh Thợ Săn phát hành không thể làm giả được, bên trên còn xác định rõ thân phận, vì vậy huy chương thợ săn mà cô bé này đem ra là hàng thật. Nhưng vấn đề là sao Mạc Phàm có thể tin tưởng được tiểu Loli mới mười tuổi này lại là thợ săn đại sư bắt yêu vô số được!
Phải biết rằng một tân sinh viên đại học đạt được danh hiệu thợ săn trung cấp đã là chuyện đáng để khoe khoang rồi!
"Ông nội, cháu không cần người này, nhìn ngu ngu thế nào ấy, dễ thất bại lắm." Linh Linh nói với ông lão.
"Để cậu ta làm đi, Thanh Thiên liệp sở của chúng ta cũng khó tuyển được người, có một tên không sợ chết đến gia nhập là một chuyện không dễ dàng. Ông thấy thực lực của chàng trai này cũng không yếu, từ từ bồi dưỡng vẫn có thể làm nên chuyện lớn." Ông lão chân thành khuyên bảo.
Linh Linh hừ lạnh một tiếng, đóng cuốn sách thật dày trên tay mình lại, đi thẳng vào một căn phòng trong tiệm với thái độ háo hức.
Mạc Phàm nhìn bóng lưng lả lướt của cô bé, nội tâm bị giày vò như đang có một vạn con thần thú lao nhanh qua, lại càng không biết nên nói gì cho phải.
Nói thật ra, lúc sáng sớm Mạc Phàm còn ảo tưởng mình sẽ được một đoàn đội săn yêu xuất sắc, để hắn có nhiều không gian trưởng thành hơn. Nhưng bây giờ ảo tưởng bất chợt tan vỡ, biến thành một cái bóng người nhỏ bé nũng nịu như vậy.
19
1
5 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
