Chương 169
Tài nguyên nhiều đến nổ bạo!
Edit: Cơ Hoàng
...
Ngoại trừ những sinh viên hệ Triệu Hoán đang đờ đẫn như nằm mơ ra, chuyện này chính là một cơn ác mộng của toàn bộ sinh viên hệ khác.
Bây giờ bọn họ không còn tâm trạng để nghĩ vì sao Mạc Phàm có thể thoát khỏi nhà tù Khôn Chi Lâm nữa...
"Viện trưởng Tiêu, chuyện này... chúng ta nên làm sao bây giờ!" Lúc này các chủ nhiệm viện hệ cũng trợn tròn mắt.
Mặc dù bọn họ không biết Mạc Phàm chạy trốn thoát ra ngoài bằng cách nào, nhưng rõ ràng là tình huống chưa từng xảy ra suốt mười mấy năm qua càng khó giải quyết hơn, hiện trường lúc này rất hỗn loạn!
"Hay là chúng ta khuyên Mạc Phàm chủ động bỏ qua chuyện này? Nếu không sẽ ảnh hưởng rất lớn." Chu Chính Hoa mở miệng nói.
Lúc đầu tất cả bọn họ không dự đoán được chuyện như này sẽ phát sinh, sau khi viện trưởng Tiêu nói ra quy định kia, bọn họ cũng chỉ nghe cho qua mà thôi. Ai ngờ Mạc Phàm không chỉ xuất sắc ở hệ Triệu Hoán mà còn nắm trong tay ma pháp Lôi hệ trung giai...
Trừ hai hệ trên, chắc chắn người này còn giấu năng lực khác nữa, nếu không thì cậu ta sẽ bị Mục Nô Kiều đánh bại. Thực lực của Mục Nô Kiều đã là nghịch thiên ở trong đám tân sinh viên này rồi!
"Quy định là quy định!" Viện trưởng Tiêu hừ lạnh một tiếng, không tiếp thu ý kiến của Chu Chính Hoa.
Nhìn khung cảnh hỗn loạn tưng bừng, viện trưởng Tiêu nhíu mày, hắng giọng quát lên một tiếng.
Tiếng quát này như một cột sét lớn nổ tung ầm ầm trên đấu trường, đánh bên tai khiến mọi người hoa mắt chóng mặt.
Tiếng quát như sấm vang vọng trong đấu trường, khiến mọi người không dám phát ra tiếng ồn nữa.
"Được rồi, cuộc đấu thú so tài ngày hôm nay kết thúc tại đây, tài nguyên của các hệ khác trong học kỳ này thuộc về hệ Triệu Hoán." Viện trưởng Tiêu tuyên bố gọn gàng, dứt khoát.
"Viện trưởng Tiêu..."
Viện trưởng Tiêu không cho mọi người lên tiếng, hừ lạnh một tiếng: "Trên thực tế, tài nguyên mà nhà trường phân phối cho mỗi người trong một học kỳ, nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, không ảnh hưởng gì lớn đối với chuyện tu hành của các em. Không phải các em không chấp nhận được sự trừng phạt mất hết tài nguyên này, mà là các em không chấp nhận được phần ưu đãi này rơi vào tay của một người, rơi vào một hệ!"
"Khi có quy định hệ Triệu Hoán không đạt tới chỉ tiêu một trăm, tài nguyên của bọn họ sẽ thuộc về các em, sao không thấy các em lên tiếng công bằng? Hay là vì hệ Triệu Hoán chỉ có bảy người nên bọn họ không thể biến thành dòng người ngang tàng, thực hiện hành động phản đối công khai như các em?"
"Các em đã quên những điều tôi nói trước khi mở màn, quên mất khẩu hiệu bồi dưỡng pháp sư của trường chúng ta là gì rồi sao? Mười mấy năm qua, học viện Minh Châu chúng ta chưa từng xuất hiện tình huống này, điều này cũng chứng minh suốt mười mấy năm qua học viện Minh Châu không có sự thay đổi, nhất là các tân sinh viên... Hôm nay tôi thực sự rất vui, cuối cùng đã có người phá vỡ được tình trạng này. Mặc dù chuyện này cách việc thay đổi thế giới rất xa, nhưng ít nhất đây cũng là một dấu hiệu tốt."
Viện trưởng Tiêu nói một phen như sấm đánh bên tai mọi người, vừa nổi giận vừa mang theo một chút thất vọng!
Đừng nói là tân sinh viên vừa mới nhập học, những sinh viên cũ đã ngây người ở học viện Minh Châu được một thời gian cũng cúi đầu xuống, không dám nói thêm nửa câu.
Nếu ngay từ đầu mọi người đã kháng nghị quy định này không công bằng thì viện trưởng Tiêu sẽ gật đầu hủy bỏ quy định.
Tại sao phải tới lúc người khác toàn thắng thu hoạch tràn đầy, lợi ích của mình bị tước đoạt mới hợp nhau lại đứng lên công khai phản đối?
Nếu học viện Minh Châu chỉ tuyển được những sinh viên như vậy thì viện trưởng Tiêu thà quyên tặng hết tài nguyên cho những pháp sư không thi đậu vào học viện nhưng có chí khí, vậy thì tài nguyên mới được sử dụng một cách có ý nghĩa, ít nhất là những người đó hiểu tài nguyên không dễ dàng đạt được!
"Viện trưởng Tiêu, thầy nói rất hợp lý, nhưng thầy đã từng cân nhắc qua... những sinh viên xuất thân bần hàn, cho tới bây giờ vẫn chỉ có thể dựa vào tài nguyên mà trường cung cấp để duy trì tu luyện như bọn em chưa? Bọn em đã phải cạnh tranh với những người có nhiều tài nguyên, chỉ cần bỏ ra sự cố gắng bằng một phần ba của bọn em là thi đậu vào học viện Minh Châu! Cho nên một chút xíu tài nguyên này cũng rất quan trọng đối với những người như em!" Ngay lập tức có một nam sinh gương mặt quật cường và kiêu ngạo đứng dậy, lớn tiếng nói với viện trưởng Tiêu.
Viện trưởng Tiêu tháo cặp kính dày nặng xuống, đứng từ xa nhìn sinh viên này.
Đối mặt với sự chất vấn, viện trưởng Tiêu không nóng nảy, mở miệng nói: "Bởi vì ở đây là trường học nên em mới có quyền chất vấn như vậy, nhưng nếu ra ngoài xã hội thì câu hỏi này của em rất ngây thơ. Em nghĩ Mạc Phàm vừa sinh ra đã có được tài nguyên ưu việt hơn các em, cảm thấy em ấy là con em thế gia nên chuyện em ấy đạt tới trung giai sớm hơn các em là điều hiển nhiên đúng không?"
"Đúng vậy!" Nam sinh quật cường kia nói.
"Được, tôi vốn không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng nếu em đã đại diện cho đa số pháp sư có gia cảnh bình thường đứng lên chất vấn, vậy thì tôi sẽ nói cho các em biết... Sinh viên vô cùng đáng ghét vừa cướp đi tài nguyên của các em đến từ Bác thành." Lời nói của viện trưởng Tiêu mang theo sự tức giận.
Bác thành?
Bác thành mà hơn một năm trước từng được đưa tin trên truyền hình, toàn quốc mặc niệm?
Đến giờ mọi người vẫn chưa quên được trận tai họa kinh khủng kia, nghe nói con số tử vong thực tế đã lên tới hơn trăm nghìn người.
Cảnh giới màu máu, máu chảy thành sông.
"Gia đình của em ấy rất bình thường, thậm chí còn kém hơn đa số những người ở đây, tôi nghĩ có những thứ không nói ra chắc các em cũng hiểu rồi chứ?" Cuối cùng viện trưởng Tiêu thở dài một hơi.
Mọi người lập tức im lặng.
Nam sinh kiêu ngạo kia nhìn Mạc Phàm đang đứng trong sân quyết đấu với vẻ không dám tin.
Sao một người không có bối cảnh lại tu luyện được tới trung giai ở tuổi này? Sao lại có chuyện như vậy?
Mục Nô Kiều cũng nhìn người vừa đánh bại mình với vẻ mặt vô cùng khiếp sợ...
Thật ra Mục Nô Kiều từng nghĩ Mạc Phàm là con em của một thế gia giàu có nào đó, ai ngờ hắn lại là người con áo vải, khó trách cô nàng không thấy hắn sử dụng bất kỳ Ma cụ nào, có khi người này còn không có Ma cụ nào cũng nên.
Khi con em thế gia chiến đấu thường sử dụng Ma cụ nhiều hơn kỹ năng ma pháp. Lúc trước, Mục Nô Kiều vẫn tưởng rằng đối phương một mực che giấu, không định khoe giàu trong trường giống như mình.
"Viện trưởng Tiêu, em nằm cũng trúng đạn rồi... Em chưa đồng ý mà thầy đã vạch trần gốc gác của em như vậy là không tốt đâu, sau này em cua các tiểu thư nhà giàu kiểu gì?" Mạc Phàm bất đắc dĩ nói với viện trưởng Tiêu.
"Ha ha ha, nhất thời tức giận, vất vả lắm mới bắt được một cái cớ để mắng sinh viên." Viện trưởng Tiêu cũng có bụng dạ thẳng thắn.
Mạc Phàm nghe thấy vậy thì câm nín.
Làm con nhà người ta thật sự rất kéo thù hận!
Haiz, thôi kệ đi. Hôm nay đã đoạt được tất cả tài nguyên, chắc chắn sinh viên toàn trường sẽ hận hắn thấu xương, chút giá trị cừu hận này chỉ là mưa bụi!
Mạc Phàm biết những người có thể thi đậu vào học viện Minh Châu đều có tư chất rất cao. Có lẽ sau này khi bước vào phòng ăn cơm, mang thêm một cây ngân châm là được.
...
Sau khi cuộc so tài hoàn toàn kết thúc, Mạc Phàm sướng đến nỗi không kiềm chế được!
Mặc dù đây chỉ là tài nguyên công cộng, không phải là những tài nguyên mà trường học cung cấp cho các sinh viên nòng cốt, nhưng nếu cộng lại lượng tài nguyên khổng lồ như vậy cũng bạo nổ!
Nháy mắt biến thành phú ông!
22
0
5 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
