TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 167
Khôn Chi Lâm – Lao Tù

Edit: Cơ Hoàng

Phích Lịch mạnh mẽ có thể đánh sinh vật còn sống tan thành mây khói chỉ trong phút chốc, không còn đường sống. Đây cũng là nguyên nhân mà Cố Hàn phải ra tay dù Bạch Tàng Phong đã có Khải ma cụ. Trên thực tế, uy lực của ma pháp Lôi hệ trung giai Phích Lịch quá bá đạo, dù có Khải Ma cụ thì cũng có thể bị đánh đến nỗi lục phủ ngũ tạng nát bét. Bạch Tàng Phong tự tin là mình ngăn cản được chiêu này, nhưng Cố Hàn không thể vì vậy mà không làm tròn nhiệm vụ.

Tình trạng bây giờ của Mục Nô Kiều cũng tương tự như Bạch Tàng Phong lúc trước.

Phích Lịch đánh xuống, nếu không kịp thời né tránh thì không chết cũng bị thương. Dù có Ma cụ phòng ngự cũng không đủ, Phích Lịch có thể đánh Ma cụ phòng ngự thành phấn vụn!

Nhưng lần này Cố Hàn lại không ra tay.

Anh ta hấy Mục Nô Kiều đã có biện pháp ứng phó, huống hồ Cố Hàn còn cảm thấy Mục Nô Kiều mạnh hơn tên ngốc Bạch Tàng Phong kia cả chục cả trăm lần!

"Phong Quỹ – Phiêu Ảnh!" Vừa rồi Mục Nô Kiều còn di động thong thả, nhưng ngay khi mây sét bao phủ, bước chân của cô nàng trở nên cực nhanh.

Dáng người kiêu ngạo của Mục Nô Kiều bay trong Phong Quỹ đã được bố trí từ trước một cách linh hoạt, trang phục mềm mại cũng bay lên phấp phới theo bước tiến nhanh nhẹn của cô nàng.

Sấm sét sắc bén đột ngột hạ xuống, bá đạo đến nỗi tạo thành một cái hố nám đen trên mặt đất. Tuy nhiên, Mục Nô Kiều đã nhanh chóng xê dịch ra vị trí cách đó mười mét.

"Nếu như đợi đến khi Tinh Đồ Lôi Hệ hoàn thành mới phóng thích Tinh Quỹ, chắc chắn sẽ không thể né tránh được Phích Lịch nhanh mạnh kia. Có điều, Mục Nô Kiều đã có chuẩn bị từ sớm." Cố Hàn âm thầm gật đầu.

Vừa mạnh vừa cuồng bạo, đây chính là ma pháp Lôi hệ trung giai.

Rõ ràng là Mục Nô Kiều đã có hiểu biết nhất định về ma pháp Lôi hệ trung giai nên mới bố trí xong xuôi quỹ tích gió xung quanh mình từ sớm.

Việc cô nàng phải làm là chờ Mạc Phàm hoàn thành Tinh Đồ, khi điềm báo mây sét vô cùng vi diệu xuất hiện thì nhanh chóng thay đổi vị trí của mình.

Nếu Mục Nô Kiều di động quá sớm, đối phương có thể tập trung một lần nữa, thay đổi vị trí Phích Lịch đánh xuống. Nếu như chậm quá, e rằng tốc độ của gió không nhanh bằng tia chớp. Mục Nô Kiều đã lựa chọn thời cơ rất thích hợp, lợi dụng ma pháp sơ giai Phong Quỹ tránh né Phích Lịch trung giai của Mạc Phàm.

"Cô gái này thật là lợi hại, còn tránh được Phích Lịch!" Mạc Phàm âm thầm giật mình.

Lần này gặp phải một pháp sư mạnh mẽ rồi, khác với các nữ sinh chỉ cắm đầu tu luyện tu vi, thực hành trên cọc gỗ, Mục Nô Kiều đã trải qua vô số lần thực chiến, thậm chí mức độ hiểu biết về ma pháp trung giai khá là sâu.

Không phải ai cũng phán đoán được vị trí Phích Lịch đánh xuống thông qua dấu hiệu mây sét vi diệu kia đâu.

"Xem ra cậu thua rồi!" Sau khi sử dụng Phong Quỹ, Mục Nô Kiều đã đứng ở vị trí mà ngay cả Lôi Ấn của Mạc Phàm cũng không thể với tới được.

Lần này chắc chắn Mục Nô Kiều sẽ không để Mạc Phàm có cơ hội phóng thích Phích Lịch lần thứ hai!

"Thật không vậy? Ở khoảng cách xa như vậy, đợi Phong Bàn – Long Quyển của cậu cuốn tới đây thì tôi đã né tránh được rồi." Mạc Phàm nhìn chăm chú vào cô gái này.

Phạm vi hoạt động của Phong Bàn – Long Quyển rất lớn, đáng tiếc là cô nàng lại di chuyển hơi ngốc, khoảng cách từ đầu sân tới cuối sân quyết đấu ít nhất cũng hơn trăm mét, đủ để Mạc Phàm làm được rất nhiều phản ứng.

"Tôi có nói sẽ sử dụng ma pháp Phong hệ sao?" Mục Nô Kiều cười sáng lạn.

Cô nàng cười rất đẹp, nhưng với Mạc Phàm thì nụ cười này như báo hiệu có một loại tai họa sắp giáng xuống!

"Khôn Chi Lâm – Lao Tù!"

Tinh Quỹ màu xanh biếc hiện ra trạng thái dây mây đặc trưng của Thực Vật hệ, bọn nó đan xen dưới chân ngọc của Mục Nô Kiều rồi nhanh chóng hợp lại thành một Tinh Đồ tự nhiên sinh trưởng, tượng trưng cho sự mạnh mẽ ùn ùn của vạn vật!

Giống như đọc ra một đoạn chú ngữ cổ xưa, có thể khống chế được sức mạnh tự nhiên, Đồ Đằng tinh linh nhảy múa.

Ngón tay ngọc ngà của Mục Nô Kiều búng nhẹ, một nguồn năng lượng sinh mạng tự nhiên khổng lồ biến thành một hạt mầm vô cùng tầm thường.

Hạt mầm phát ra ánh sáng màu xanh biếc nghênh ngang rơi xuống mảnh đất không quá phì nhiêu ở dưới chân Mạc Phàm. Nhưng ngay khi hạt giống chớp sáng kia vừa chạm xuống mặt đất, tất cả bỗng xảy ra sự biến đổi lớn.

Mặt đất như bị thứ gì đó xông phá ra, Mạc Phàm còn chưa kịp chạy trốn, đột nhiên có vô số quái thụ, dây mây và mầm cây có hình dạng kỳ quái trồi lên...

Bọn nó chọc thủng mặt đất, đáng sợ nhất là chúng nó sinh trưởng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy!

Bọn nó quấn chằng chịt cùng một chỗ, sau đó nhanh chóng sinh ra càng nhiều cành lá, rễ mây, có cây thì tiếp tục phát triển xuống dưới mặt đất, nhanh chóng tạo thành một lãnh địa lớn thuộc về những thực vật đang điên cuồng sinh trưởng này!

Chỉ vài giây trước nơi này vẫn còn là một mảnh đất đầy cát sỏi, nhưng bây giờ đã bị những thực vật này chiếm đoạt. Bọn nó không giống thực vật mà giống như lũ quái vật khổng lồ đang xâm lấn, đang chiếm đoạt, đang bắt lấy con mồi hơn!

Hiển nhiên là đám thực vật này có năng lực cảm ứng sinh mạng, bọn nó cảm ứng được Mạc Phàm, lấy Mạc Phàm làm trung tâm sinh trưởng. Bọn nó sinh trưởng, quấn quýt ở đây mà không chút kiêng kị, dù Mạc Phàm có liều mạng chạy trốn thì bọn nó cũng không ngăn trở mà nhanh chóng kết thành một nhà tù cây mây rậm rạp, nhốt Mạc Phàm vào trong.

Những thực vật rắc rối này càng ngày càng đan chặt, càng ngày càng tươi tốt, đến mức không thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.

Bọn nó giống như một nhà tù rừng rậm hoàn toàn do những quái thụ, ma đằng, yêu cành tạo thành, dày đặc khiến người bị nhốt bên trong dù có thể hoạt động thân thể một cách tự nhiên, nhưng lại không thể thoát ra khỏi nhà tù thực vật này!

Đây chính là một chiếc lồng giam do thực vật nhô lên và sinh trưởng tạo thành; một cái ngục giam dày đặc bị bao chặt từ đầu cho tới chân!

Lúc này, một nhà tù rừng rậm đột ngột xuất hiện trước mắt tất cả các sinh viên, nội tâm bọn họ bị hình ảnh này làm rung động, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Lúc trước, Phong Bàn – Long Quyển đã khiến mọi người thay đổi cách nhìn đối với Mục Nô Kiều, bây giờ lại có thêm một ma pháp trung giai nữa càng làm mọi người không thể tin được đây là việc mà một tân sinh viên có thể làm!

Điều này không chỉ khiến đám tân sinh viên nhìn phát sợ, mà còn làm đám sinh viên cũ không có đất dung thân.

Ở trong Thanh giáo khu này, hầu hết mọi người đều chưa bước vào lĩnh vực trung giai.

Càng không cần nói tới chuyện tu luyện cả hai hệ tới trung giai, hơn nữa còn phóng thích được ma pháp trung giai một cách hoàn chỉnh!

Trung giai!

Ban đầu đây chỉ là một cuộc đấu thú so tài, cuối cùng lại biến thành một trận đấu giữa những các pháp sư trung giai.

Vào lúc này, rất nhiều sinh viên tâm cao khí ngạo bước vào học viện Minh Châu đã bắt đầu hoài nghi cuộc sống của mình...

Đều là tân sinh viên, tại sao rất nhiều người không thể với tới ma pháp trung giai, nhưng mấy người này lại tiện tay là có được như vậy?

Có một hệ ma pháp đạt tới trung giai đã đành, tại sao ngay cả hệ thứ hai cũng tu luyện tới trung giai thế!

Sống trên đời này còn có ý nghĩa gì nữa?

20

0

5 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.