TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 165
Cô gái của gió bão

Edit: Cơ Hoàng

"Là cô ấy?" Thẩm Sơn Hà kinh ngạc nhìn cô gái xuất chúng đang chậm rãi đi tới lối vào sàn quyết đấu.

Bạch Tàng Phong cũng ngây ngẩn cả người.

Sao đám con em thế gia như bọn họ lại không nhận ra người này được, chỉ là bọn họ không ngờ cô nàng cũng đứng dậy.

Tiếng bàn luận liên tiếp nổi lên, không ai đoán được người cuối cùng xuất chiến lại là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như vậy.

Thật ra có rất nhiều người biết tới cô gái này, bởi vì ngày đầu tiên nhập học cô nàng đã khiến vô số nam sinh phải kinh ngạc hô lên, hơn nữa chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã được tôn sùng là nữ thần.

Có lẽ Mạc Phàm là người không thích nhiều chuyện, nhưng mỗi khi đêm đến hormone tăng cao, hắn vẫn thường nghe thấy các bạn trong ký túc xá bàn tán về cô gái này.

Khi cô gái bước vào kết giới lồng sắt, Mạc Phàm không khỏi cẩn thận đánh giá một phen.

Hắn phát hiện những lời đồn liên quan tới Mục Nô Kiều mà mình nghe được trước đó chưa đủ để hình dung được dung nhan tuyệt sắc của cô nàng, khí chất thong dong cao quý nhưng lại khiến người ta có cảm giác chỉ dám đứng xa ngắm nhìn, nên càng dễ dàng câu hồn, cào người ngứa tâm.

Quả nhiên những nơi càng lớn càng có nhiều các em gái xinh đẹp, nếu có thể lấy cô gái như vậy về nhà, có hi sinh thứ gì cũng đáng.

"Ngao ô!"

U Lang Thú thật sự không biết thưởng thức mỹ nữ, cặp mắt xanh biếc nhìn chằm chằm Mục Nô Kiều với một thái độ rất cảnh giác và thù địch.

Hiển nhiên U Lang Thú cũng nhận ra cô gái này không phải hạng người hời hợt như lúc trước!

"Cậu là Mục Nô Kiều?" Mạc Phàm nhìn cô nàng, nổi hứng hỏi.

Mục Nô Kiều khẽ vuốt cằm, cũng không biểu hiện ra bất cứ cảm xúc gì ngoài ý muốn chiến đấu.

Cô nàng xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời như ánh trăng lại phóng ra một sự lợi hại, không giống với dung mạo nhu hòa của mình. Rõ ràng cô gái mới vài ngày đã được mọi người tôn sùng là nữ thần này cũng không phải dạng người dễ giao tiếp.

"Chúng ta thương lượng một chút đi" Mạc Phàm giữ một khoảng cách vừa đủ với Mục Nô Kiều, tránh việc cô nàng thừa dịp hắn đang nói mà động thủ. Mặc dù cô gái xinh đẹp như vậy thường sẽ không làm chuyện này.

"Ồ?" Trong ánh mắt Mục Nô Kiều hiện ra một tia ngây thơ.

Loại tình huống thế này thì có gì để thương lượng, vốn dĩ Mục Nô Kiều không định tham gia cuộc so tài hôm nay, nhưng chuyện đã bị buộc tới nước này sao cô nàng có thể trơ mắt đứng nhìn tài nguyên của tất cả các hệ bị cướp đoạt như vậy?

"Cậu là người cuối cùng khiêu chiến với tôi, chỉ cần đánh bại cậu, tôi sẽ đạt được một lượng lớn tài nguyên. Tôi có thể cảm nhận được, thực lực của cậu rất là mạnh... Nói như vậy, nếu cậu thắng, đó cũng chỉ giúp viện hệ của cậu bảo vệ một chút tài nguyên. Nhưng nếu tôi thắng, tôi sẽ nhận được tài nguyên của tất cả các hệ." Đôi mắt Mạc Phàm long lanh, nói.

Mục Nô Kiều cũng là một người thông minh, sau khi nghe những lời Mạc Phàm nói, đôi mắt sắc bén kia thoáng hiện lên ý cười, nhưng lập tức khôi phục dáng vẻ cũ, nói: "Cho nên?"

"Chắc chắn cậu đã hiểu ý tôi, chúng ta chia ba – bảy, thế nào?" Mạc Phàm cười như một con cáo già trên thương trường, chỉ thiếu mỗi hành động xoa tay nữa là đủ bộ.

Không chỉ Mục Nô Kiều nghe thấy câu này mà viện trưởng Tiêu, các chủ nhiệm hệ, Cố Hàn cũng đều nghe được. Biểu cảm trên mặt bọn họ đâu chỉ dùng từ phong phú để hình dung được...

Mạc Phàm, cậu có thể vứt hết liêm sỉ hơn nữa được không!

Tư thái một người làm quan vừa nãy đâu rồi, khí phách muốn cướp đoạt tài nguyên của tất cả các hệ đâu rồi?

Hào khí ngất trời biến thành thương nhân chỉ trong một giây!

Mục Nô Kiều đứng đó mà vừa bực mình vừa buồn cười, từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp loại người như Mạc Phàm, cốt khí vứt cho chó nó gặm mất rồi!

"Cậu vất vả, lao tâm khổ tứ chiến đấu đến tận bây giờ, sao lại chắp tay đưa cho tôi ba phần thành quả thắng lợi như vậy?" Mục Nô Kiều nhìn Mạc Phàm hỏi.

"Kết giao bạn bè thôi, cậu xinh đẹp như thiên tiên, tôi lại là một người đàn ông theo đuổi những thứ tốt đẹp, tôi không ngại tặng cậu những vật ngoài thân này." Mạc Phàm thẳng thắn trả lời.

"Vậy... nếu tôi muốn bảy phần thì sao? Dù sao thì cậu cũng nói những thứ đó là vật ngoài thân mà." Trong đôi mắt sáng của Mục Nô Kiều hiện ra một tia nhìn thấu.

Khóe miệng Mạc Phàm co giật.

Mẹ nó, sao cô nàng này lại không thức thời như vậy, hắn đã là đại nhân đại lượng không muốn đánh nhau với cô nàng rồi, cô nàng còn được voi đòi Hai Bà Trưng. Cứ ngoan ngoãn cầm ba phần xuống sân có phải xong chuyện rồi không, còn dám đòi bảy phần với hắn, nhất thiết phải ép ba ba Mạc Phàm này đánh nhau đúng không!

[1] Được voi đòi Hai Bà Trưng, tiếng lóng của giới trẻ Việt Nam, để chỉ những người được một phần lại muốn nhiều hơn. Edit xin phép dùng câu này để trẻ hóa câu chuyện, phù hợp với ngữ cảnh Việt Nam hơn.

"Đừng đùa giỡn khôn vặt nữa, bắt đầu đi!" Mục Nô Kiều nói thẳng ý định của mình.

Cô nàng chỉ muốn chiến đấu mà thôi!

Cấp bậc của cuộc đấu thú so tài này vốn quá nhàm chán với một pháp sư trung giai như Mục Nô Kiều, cô nàng hoàn toàn không có hứng thú ra tay. Hiện giờ Mạc Phàm lại thể hiện ra sức chiến đấu quét ngang toàn bộ các hệ, cũng khơi dậy ý muốn chiến đấu của cô nàng.

Thật ra, cho tới bây giờ những người biết Mục Nô Kiều đều dùng tám chữ để nói về con người cô nàng:

Xinh đẹp như tiên, hiếu chiếu như ma!

...

"Mẹ nó, rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt!" Mạc Phàm có thể cảm nhận được Phong nguyên tố cuồng bạo đang tùy ý tung bay xung quanh Mục Nô Kiều, mắng một câu.

Nếu không phải tu vi của cô gái này cao hơn, thì sao Mạc Phàm có thể thương lượng chia ba bảy với cô nàng!

Tu vi cao hơn thì giỏi lắm sao?

Muốn đánh, vậy sẽ đánh cho cậu phải kinh ngạc thốt lên mới thôi!

"Vù vù vù vù vù!"

Không khí trong đấu trường bị rút hết đi, cuồng phong đột nhiên mãnh liệt.

Nó lấy dáng người quyến rũ của Mục Nô Kiều làm trung tâm, dòng khí có tốc độ xoay tròn dưới Tinh Đồ Phong hệ màu xanh càng trở nên gay gắt và nhanh chóng biến thành một con quái vật Bạo Phong khổng lồ chứa toàn bộ cát bụi trong sân quyết đấu!

Con quái vật khổng lồ này từ một cơn gió xoáy trên mặt đất biến thành một cái vòi rồng đứng vững đến đỉnh đấu quán, cao bằng tòa nhà hai tầng, đường kính đạt tới hai mét!

"Phong bàn – Long Quyển!" Đôi môi xinh đẹp của Mục Nô Kiều nghiêm túc phun ra tên của cơn cuồng phong này.

Vòi rồng xoáy tròn từ mặt đất lên, gió vốn vô hình vô sắc, nhưng đất đá, cát bụi bị nó cuốn lên đã miêu tả ra dáng vẻ chấn động lòng người của nó.

Vòi rồng vặn vẹo, tiến dần lên cao, toàn bộ kết giới là dòng khí thổi rát mặt, dường như cơ thể sắp bị nó hút lên chôn sống, biến thành một chuyện vặt hèn mọn, tùy tiện lay động, tùy tiện bị xé nát!

"Mẹ, năm phần, nhiều nhất là năm phần!"

Trong cơn cuồng phong có thể nghe thấy tiếng nói thê thảm của Mạc Phàm, nhưng âm thanh lại càng lúc càng xa.

Trong mắt của Mục Nô Kiều không hề có bất cứ dao động nào, tiếp tục khống chế Phong Bàn – Long Quyển đã thành hình của mình đi về phía Mạc Phàm và U Lang Thú.

Bụi vàng mênh mông, cuồng phong gào thét từ từ đi về phía Mạc Phàm. Mọi người ở bên trong kết giới đấu quán đã hoàn toàn im lặng, song vẫn nhìn thấy rõ mọi thứ. Dường như nắm trong tay sức mạnh bạo ngược của Phong hệ là Mục Nô Kiều đã nắm được tất cả mọi thứ trong tay.

Mặc dù đường kính của Phong Bàn – Long Quyển chỉ có hai mét, nhưng người bình thường đứng trong phạm vi mười mét, hơn phần nửa là sẽ bị cơn cuồng phong này cuốn vào bên trong. Còn nếu đã đứng trong phạm vi năm mét, chỉ sợ thứ có trọng tải bằng một chiếc ô tô cũng sẽ bị cuốn bay lên không trung một cách dễ dàng.

Mạc Phàm cảm thấy rất khó chịu.

Ngay từ đầu hắn đã cảm thấy Mục Nô Kiều rất mạnh.

Quả nhiên, hắn vừa mới phác họa được hai phần ba Tinh Đồ Lôi hệ, cô gái này đã hoàn thành ma pháp Phong hệ trung giai rồi.

...

20

0

5 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.