TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 159
Tôi muốn hết!

Edit: Cơ Hoàng

Sau khi bụi bặm hoàn toàn tản ra, lúc này mọi người mới thấy được một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Con U Lang Thú đột nhiên biến mất kia giờ đang đứng trước mặt Lý Tuấn Nguy, bốn chân của nó dẫm lên Đằng Tường, cái đầu của nó chỉ cách Lý Tuấn Nguy chưa đến một mét.

Có thể nói, nếu con U Lang Thú này có ý định giết chóc, răng nanh của nó có thể dễ dàng gặm đứt đầu của Lý Tuấn Nguy...

"Trở về đi!" Lúc này, giọng nói của pháp sư Triệu Hoán kia vang lên.

U Lang Thú vô cùng ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi Đằng Tường, không thèm quay lại nhìn đám người khiêu chiến bị thua kia lấy một cái, từ từ trở lại bên cạnh Mạc Phàm.

Nhịp bước bình tĩnh kia, cái đầu ngẩng cao kia, ánh mắt còn chưa thỏa mãn kia, rõ ràng là đang nói:

Loài người sao?

Quá yếu.

"Hứa Chiêu Đình, cậu chắc chắn là mới một năm không gặp cậu ta chứ?" Nữ sinh nói chuyện cùng nam sinh ở bên cạnh với giọng điệu khó tin.

Hứa Chiêu Đình cũng nhìn đến ngu người!

Tên kia có thật là Mạc Phàm không vậy?

Coi như sau trận tai họa ở Bác thành không lâu, Mạc Phàm đã đột phá tới trung giai, nhưng hắn không thể chỉ mất một năm đã thức tỉnh và tu luyện hệ Triệu Hoán tới trình độ này được. Con U Lang Thú đã đánh bại tổ năm người của Lý Tuấn Nguy này mạnh hơn nhiều so với yêu ma thông thường, nếu ngày trước mà tiểu đội tiên phong của bọn họ gặp phải một con như thế này ở giữa đường, chắc chắn sẽ bị diệt toàn quân!

"Tớ không biết nữa. Cậu ta... cậu ta luôn mạnh một cách khó giải thích như vậy." Hứa Chiêu Đình phát hiện càng ngày càng không hiểu nổi Mạc Phàm, trên người của hắn có quá nhiều thứ mà người khác không tưởng tượng nổi.

...

"Móa, con U Lang Thú kia lại mạnh hơn rồi!" La Tống cố ý chế tạo phiền toái cho Mạc Phàm lập tức mắng to.

Con U Lang Thú này vốn không đáng sợ cho lắm, vì hắn ta chỉ cần một Băng Tỏa là có thể xử lý được nó.

Thế nhưng hiện tại nó đã đến kỳ tiến giai, nếu hắn ta không chiến đấu cẩn thận, không chừng sẽ thua dưới tay con U Lang Thú này, càng không cần nói tới chuyện đối phó với Mạc Phàm đã có năng lực Lôi hệ trung giai!

"Xem ra mình phải đoạt lại toàn bộ những tài nguyên tu luyện mà lúc trước đã chia cho các anh chị em họ rồi, nếu không càng ngày tên này sẽ càng vượt xa mình!" Trong lòng La Tống thầm nảy sinh ý định độc ác.

Thực lực của Mạc Phàm tăng lên càng nhanh, La Tống càng không yên lòng. Hắn ta đã thua người này một lần, tuyệt đối không thể thua thêm lần thứ hai!

...

Lý Tuấn Nguy và đồng bọn của mình ra khỏi kết giới lồng sắt mà hồn bay phách lạc.

Đây không phải kết quả bọn họ mong muốn, đáng ra bọn họ có thể đánh bại được một con Thú Triệu Hoán, cuối cùng lại bị một con Thú Triệu Hoán tiến giai kỳ ngược chết.

Cảm giác này thật khó chịu.

Đầu tiên là một pháp sư trung giai xuất hiện khiến toàn bộ sinh viên cả mới cả cũ bị đả kích tinh thần một cách nặng nề, bây giờ lại thêm một pháp sư Triệu Hoán có U Lang Thú tiến giai kỳ, mạnh đến nỗi người khác không thở nổi...

Người ta bảo rằng Học viện Minh Châu là nơi ngọa hổ tàng long, lúc này Lý Tuấn Nguy đã hoàn toàn cảm nhận được. Không biết dáng vẻ được người khác tha cho ra khỏi sân của hắn ta có buồn cười lắm không, cũng không biết Tần Tiểu Miên sẽ nhìn hắn ta bằng ánh mắt thế nào.

"Mạc Phàm, ông ngầu quá, hãy bù lại số lượng mà chúng ta còn thiếu đi!" Học viên hệ Triệu Hoán gầy thấp hưng phấn hét lên với Mạc Phàm.

Trên mặt Trịnh Băng Hiểu cũng hiện ra một nụ cười thoải mái, thực lực của con U Lang Thú này không yếu hơn Thực Cốt Yêu, nếu Mạc Phàm có thể ngăn cản được các hệ khác thay nhau oanh tạc, bọn họ có thể đoạt lại được tài nguyên của mình rồi.

Mặc dù Hải Đại Phú và Vương Lực Đĩnh không thích Mạc Phàm cho lắm, nhưng lúc này đã đặt toàn bộ hi vọng lên người Mạc Phàm. Tuy trên mặt bọn họ không vui, nhưng trong lòng thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Mấy ông hơi lạc quan quá rồi đấy, phải nhớ rằng chúng ta vẫn còn năm mươi người nữa mới đạt tới con số một trăm. Cho dù là tổ đội năm người đi chăng nữa... các ông nghĩ con U Lang Thú này của Mạc Phàm có thể cản được mười vòng khiêu chiến sao?"

"Hình như là... ài, đều tại cái thằng mập chết tiệt kia, chờ đến khi tới trung giai, tôi nhất định sẽ báo thù!"

Mạc Phàm quay đầu nhìn mấy người cùng viện Triệu Hoán hệ với mình, nói thật, nếu không phải tài nguyên kia liên quan tới cả viện, sau khi hắn đánh bại được mười sáu người sẽ rời sân ngay lập tức.

Hết cách rồi, ai bảo nhà hắn nghèo, không mua nổi thứ gì, vào Học viện Minh Châu là để chèn ép giáo viên với nhà trường, nếu U Lang Thú đã có thực lực tranh giành như vậy thì cứ đánh một trận cho thống khoái đi!

Coi như là U Lang Thú gặp nạn không chết mà còn có phúc về sau.

Sau khi trải qua trận chiến đấu hung tàn kia, U Lang Thú đã cưỡng ép bước vào kỳ tiến giai.

Kỳ tiến giai này có nghĩa là giai đoạn sinh vật đang quá độ từ cấp Nô Bộc lên cấp Chiến Tướng. Trong giai đoạn này, thực lực của sinh vật sẽ mạnh hơn nhiều so với sinh vật cấp Nô Bộc thông thường, nhưng vẫn chênh lệch khá lớn so với sinh vật cấp Chiến Tướng.

Luyện Thú Huyết có hiệu quả vô cùng tốt đối với các sinh vật kỳ tiến giai, nếu lần này hắn có biểu hiện xuất sắc thì sẽ có thể đạt được Luyện Thú Huyết... Hiển nhiên, Luyện Thú Huyết vẫn chưa đủ để đưa U Lang Thú bước vào cấp Chiến Tướng mà còn cần một lượng lớn tài nguyên nữa.

Thật ra, lời nói của Viện trưởng Tiêu rất đường hoàng, cũng làm người khác trở nên dâng trào, nhưng Mạc Phàm còn biết được một thông tin rất quan trọng từ lời nói của Viện trưởng Tiêu: Hình thức của trận đấu thú so tài ngày hôm nay đã chỉ rõ ra phương thức sinh tồn trong Học viện Minh Châu này!

Muốn có tài nguyên thì phải cướp đoạt.

Một là vĩnh viễn núp ở phía sau, dùng đôi mắt khiếp nhược kia nhìn người khác tỏa sáng trên võ đài. Hoặc là cắn răng, hung hãn tăng thực lực của mình lên, rồi đột nhiên nổi tiếng vào một ngày nào đó trong tương lai, được vạn người chú ý!

Càng co đầu rụt cổ, càng bị lãng quên trong xó xỉnh nào đó, càng dám chiến đấu, càng được nhìn thấy ánh mặt trời!

"Viện trưởng Tiêu, em có một câu hỏi." Mạc Phàm thấy lối vào còn tụ tập rất nhiều học viên muốn lên khiêu chiến, trong lúc chờ đợi, hắn lớn tiếng hỏi một câu.

"Em hỏi đi." Viện trưởng Tiêu nói.

"Nếu hệ Triệu Hoán bọn em không đạt được chỉ tiêu đánh bại một trăm người, tài nguyên học kỳ này của bọn em sẽ thuộc về hệ khác, chuyện này hơi bất công với bọn em. Bọn em thua, tài nguyên của bọn em bị trao cho người khác; bọn em thắng thì cũng chỉ bảo vệ được tài nguyên mà bọn em vốn được nhận." Mạc Phàm cao giọng hỏi.

Viện trưởng Tiêu nghe thấy câu hỏi này thì cười một tiếng, liếc mắt nhìn các chủ nhiệm của viện hệ khác.

"Mạc Phàm, câu hỏi của em rất hay. Thật ra chúng tôi đã từng cân nhắc về vấn đề này, ngoài quy định đạt tiêu chuẩn một trăm người thì vẫn còn có một tiêu chuẩn khác nữa. Nếu sinh viên hệ Triệu Hoán có thể ngăn cản hai trăm người thay phiên oanh tạc, toàn bộ tài nguyên tu luyện của các viện hệ khác sẽ thuộc sở hữu của hệ Triệu Hoán!" Viện trưởng Tiêu cũng cất cao giọng trả lời.

Vừa nói xong thì toàn bộ khán đài lập tức xôn xao hẳn lên.

Bọn họ chỉ biết nếu hệ Triệu Hoán không đạt chỉ tiêu được giao thì sẽ phải nhận một sự trừng phạt rất lớn, nhưng lại không hề biết nếu hệ Triệu Hoán đánh bại được hai trăm người của tất cả các hệ, tài nguyên tu luyện của tất cả các hệ sẽ thuộc về hệ Triệu Hoán!

Mẹ nó, tài nguyên của cả mười mấy hệ mà tập trung lại một chỗ, không biết sẽ khổng lồ tới cỡ nào!

Hơn nữa người trong hệ Triệu Hoán cũng không nhiều, chỉ có bảy người mà thôi, nhưng sinh viên các hệ cộng lại thì ít nhất là hơn bốn nghìn người!

Tài nguyên tu luyện của cả bốn nghìn người tập trung vào tay của bảy người hệ Triệu Hoán... chẳng phải là bọn họ sắp lên trời luôn sao?

"Sở dĩ quy định này không được công bố là vì đã rất nhiều năm rồi Học viện Minh Châu chúng ta chưa có tân sinh viên hệ Triệu Hoán nào làm được điều này. Vì vậy có công bố hay không cũng không sao..." Viện trưởng Tiêu trả lời bằng giọng nói ôn hòa.

"Viện trưởng, ngay cả tôi cũng không biết đến chuyện này." Chủ nhiệm viện Thổ hệ Chu Chính Hoa đau khổ nói.

Mấy chủ nhiệm hệ khác cũng trố mắt nhìn nhau, bởi những chủ nhiệm trẻ tuổi một chút thật sự không biết đằng sau quy định chỉ tiêu này vẫn còn một quy định rợn người khác.

"Được rồi, tôi đã giải đáp xong vấn đề của em, em có muốn hỏi thêm điều gì nữa không?" Viện trưởng Tiêu hỏi lại.

"Cũng không còn gì để hỏi nữa." Mạc Phàm trả lời, một giây trước trông hắn còn rất bình tĩnh, nhưng giây tiếp theo hắn bỗng cười một cái: "Chỉ là em muốn thể hiện thái độ trước các bạn học hệ khác đang ngồi ở trên kia."

Thể hiện thái độ?

Hơn bốn nghìn tân sinh viên hệ khác không biết rốt cuộc tên hệ Triệu Hoán này muốn làm cái gì.

"Vì tôi tu luyện tốn tài nguyên hơn các pháp sư bình thường khác, vậy nên, xin lỗi..." Mạc Phàm ôm quyền rồi tiếp tục nói: "Tài nguyên của các người, tôi muốn hết!"

Khi Mạc Phàm ngẩng đầu lên một lần nữa, hắn đã tháo lớp mặt nạ hiền lành vô hại của mình xuống và thay bằng khuôn mặt cực kỳ cuồng vọng!

22

0

5 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.