Chương 139
Hệ thứ tư!
Edit: Cơ Hoàng
Hình như nó không có màu sắc!
Mạc Phàm cẩn thận kiểm tra lại một lần nữa thì phát hiện hệ này thật sự không có màu gì cả.
Nó trong suốt!
Bạn vẫn nhìn thấy nó bởi vì cảm nhận được hình dáng của khu vực Tinh Trần trong không gian hỗn độn, nó gần như trong suốt nhưng nếu hỏi có màu gì thì là màu ánh trăng!
Đây là hệ gì?
Mạc Phàm thật sự không hiểu!
...
"Anh xong chưa ạ?" Ngoài cửa, nữ thực tập sinh tên Tiểu Miên tự tiện mở cửa ra, phát hiện Mạc Phàm đã thức tỉnh xong thì mỉm cười hỏi.
"Nếu xong rồi thì anh mau ra đi, lát nữa sẽ có một pháp sư do Thẩm Phán Viên giới thiệu tới thức tỉnh, anh đừng... Ồ, sao hệ anh thức tỉnh lại không có màu gì..." Mặt cô nàng thực tập sinh Tiểu Miên đầy vẻ kinh ngạc khi nhìn đá Thức Tỉnh.
Ở bên kia, Quách Lập Ngữ nghe thấy tiếng thốt kinh ngạc của đồ đệ nhà mình thì lập tức đứng dậy, chạy tới phòng thức tỉnh.
Sau khi thấy trên đá Thức Tỉnh không có màu sắc gì, thỉnh thoảng lóe lên tia sáng như ánh trăng thì khuôn mặt căng thẳng của ông ấy cũng đầy ngạc nhiên.
Đây… cậu ấm ăn chơi trác táng này vừa dẫm phải vận cứt chó gì vậy? Còn thức tỉnh hẳn hệ Triệu Hoán!
Lần thức tỉnh đầu tiên thì hầu hết mọi người đều thức tỉnh hệ Nguyên Tố, nếu thức tỉnh các hệ đặc biệt như Bạch ma pháp, Hắc ma pháp, Thứ Nguyên ma pháp thì chính là con cưng của trời. Dù sao thì hệ thức tỉnh đầu tiên cũng là hệ chủ tu nên sẽ có thời gian tu luyện và tập khống chế nhiều hơn, đương nhiên sẽ tinh thông hơn so với thứ tu, phụ tu.
[1] Thứ Nguyên ma pháp, nói dễ hiểu là loại ma pháp cần kết nối với một không gian hoặc một thế giới, vị diện khác.
Lúc đầu Quách Lập Ngữ chỉ nghĩ nếu tên này mà thức tỉnh Lôi hệ chắc sẽ được người nhà dùng kiệu tám người khiêng đón về, ai ngờ tên này lại đổi sang Ám Ảnh hệ ngay giữa đường, nhưng không thức tỉnh Ám Ảnh hệ mà lại thức tỉnh hệ Triệu Hoán!
Tính xác xuất thì người thức tỉnh Nguyên Tố hệ là phổ biến nhất, tiếp đó là Hắc ma pháp và Bạch ma pháp, Thứ Nguyên ma pháp có xác xuất thức tỉnh thấp nhất trong lần thức tỉnh đầu tiên!
Những pháp sư có được năng lực triệu hoán ngay trong lần thức tỉnh đầu tiên thì chỉ cần bọn họ đồng ý, phần lớn các thế lực sẽ coi bọn họ như bảo bối, bởi vì những người như vậy quá khan hiếm.
"Đây là hệ Triệu Hoán... Hừ hừ, này cậu nhóc, nhà cậu bỏ ra ba trăm năm mươi triệu nhưng lời to rồi." Khóe miệng Quách Lập Ngữ giật một cái, mở miệng nói với Mạc Phàm vẫn đang ngơ ngác.
Mạc Phàm há hốc miệng, khó tin nhìn Quách Lập Ngữ.
Hệ Triệu Hoán, thì ra là hệ Triệu hoán!
Tới bây giờ Mạc Phàm vẫn không quên được hình ảnh tráng lệ của mấy vị thuộc hạ của huấn luyện viên trưởng Trảm Không cưỡi Thiên Ưng bay trên bầu trời Bác thành, hình như đó là Triệu Hoán hệ!
Hắn vẫn luôn ảo tưởng một ngày nào đó được cưỡi một con mãnh thú chạy như bay trên đường phố, không ngờ mộng tưởng của hắn sắp thành hiện thực rồi.
Hạnh phúc này tới quá đột ngột, nếu Đường Nguyệt ở đây thì dù có mạo hiểm bị diệt khẩu Mạc Phàm cũng phải bế cô ấy lên tung mấy cái.
Còn nữa, nếu hắn mà cho lão già Mục Trác Vân khốn kiếp kia biết mình thức tỉnh Ám Ảnh hệ và Triệu Hoán hệ, không biết lão già đó có đóng gói Mục Ninh Tuyết tặng cho hắn không nhỉ?
Chuyện này cũng có khả năng lắm!
Lão ta đào đâu ra đứa con rể bốn hệ như vậy?
...
"Được rồi, thức tỉnh xong thì mau biến đi, tôi còn bao việc." Quách Lập Ngữ thấy đã có nhiều người tới thì khoát tay một cái, bắt đầu đuổi khách.
"À vâng, cám ơn ngài!" Bây giờ Mạc Phàm chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để bình phục cảm xúc của mình lại.
"Dù thức tỉnh hệ đặc biệt mà không cố gắng thì cũng là rác rưởi, huống hồ tuổi của cậu cũng lớn rồi, chậm hơn người khác không biết bao nhiêu lần, chẳng có gì đáng hưng phấn." Quách Lập Ngữ nói.
Mạc Phàm nghe mà chẳng hiểu tại sao Quách Lập Ngữ lại nói tuổi tác của hắn lớn.
Đường Nguyệt từng nói ở Thượng Hải mà mới từng này tuổi đã bước chân vào trung giai như hắn là trâu bò lắm rồi, chẳng lẽ tầm mắt của lão Quách Lập Ngữ này cao vậy sao?
Cũng phải, Ma Đô là vùng đất địa linh nhân kiệt, pháp sư trung giai ở đây chẳng là gì cả...
Mạc Phàm cũng không nhiều lời, lập tức rời đi.
Vừa bước chân ra khỏi cửa thì cô nàng mặc sườn xám lúc trước lại dẫn một người tuổi không lớn nhưng hơi mập mạp tới.
Mạc Phàm cũng không để ý, nhún vai một cái rồi rời đi.
...
Quách Lập Ngữ vừa thấy tên mập mạp kia thì khuôn mặt lập tức cười tươi. Ông ấy vừa chào hỏi vừa sai Tiểu Miên bên cạnh đi pha trà: "Ồ, cậu có phải pháp sư trung giai tên Mạc Phàm... do Đường Nguyệt giới thiệu tới không?"
Tên mập mạp kia nghe xong khuôn mặt mũi mờ mịt, chỉ nhăn mũi nói: "Tôi tên Dương Đại Hải."
"Thanh niên vừa nãy mới là Mạc Phàm nha." Cô nàng mặc sườn xám vội nói.
Sư phụ Quách Lập Ngữ và cô thực tập sinh Tiểu Miên há hốc miệng nhìn nhau, vẻ mặt khó mà diễn tả thành lời.
Một lúc lâu sau thực tập sinh Tiểu Miên mới lấy lại được bình tĩnh, yếu ớt nói: "Sư phụ, có... có phải em nhầm người rồi không?"
Quách Lập Ngữ gật đầu nói với vẻ mặt cứng đờ: "Hình như là thế!"
"Vậy là người kia... tới để thức tỉnh lần thứ hai." Thực tập sinh Tiểu Miên nói.
"Quả nhiên người của Thẩm Phán Hội toàn là yêu nghiệt, còn trẻ như vậy mà là pháp sư trung giai rồi… thức tỉnh lần thứ hai ra hệ Triệu Hoán, Quách Lập Ngữ tôi xin bái phục!" Quách Lập Ngữ thở dài nói.
Cô nàng mặc sườn xám kia không biết hai thầy trò này bị gì, chỉ đành quay lại đại sảnh.
Mà thanh niên mập mạp tên Dương Đại Hải kia cũng ngồi chờ ở ghế, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cậu là người tên gì gì đó nhà họ Dương muốn thức tỉnh Lôi hệ đúng không?" Quách Lập Ngữ liếc nhìn tên mập mạp, thuận miệng.
"Đúng là tôi." Dương Đại Hải trả lời, từng thớ thịt trên người rung lên.
"Tiểu Miên, dẫn cậu ta vào phòng Thức Tỉnh."
"Sư phụ, chẳng phải thầy vừa bảo em đi pha trà sao?"
"Pha cái gì mà pha, đừng lãng phí lá trà thượng hạng của tôi." Quách Lập Ngữ bỏ lại một câu rồi quay đi làm việc khác.
Tên Dương Đại Hải mập mạp kia nghe xong cũng chả hiểu gì.
Sao vừa nãy vị chuyên gia thức tỉnh này còn cười tươi như hoa cúc mà giờ lại bực tức như nhà hắn nợ ông ta mười mấy tỷ vậy? Bố mình đưa thiếu tiền cho người ta à?
25
0
5 tháng trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
