Chương 125
Linh chủng Hỏa hệ
Edit: Cơ Hoàng
Mạc Phàm lừa được từ chỗ Đường Nguyệt ba quyển Tinh Đồ Chi Thư Lôi hệ và ba quyển Tinh Đồ Chi Thư Hỏa hệ.
Vậy là hiện giờ Mạc Phàm có tổng cộng bảy lần phóng thích ma pháp trung giai, điều này khiến Mạc Phàm tự tin hơn rất nhiều.
Dù sao thì ma pháp sơ giai không bằng ma pháp trung giai được, cứ nhìn ma pháp Liệt Quyền vô cùng bạo lực, bá đạo của trung giai là biết...
Tuy nhiên Đường Nguyệt vẫn nhắc nhở Mạc Phàm, dù cô không thiếu Tinh Đồ Chi Thư nhưng nếu pháp sư muốn phát triển thì không nên dựa dẫm quá nhiều vào đạo cụ phụ trợ.
Tinh Đồ Chi Thư chỉ có tác dụng phụ trợ, nếu sử dụng quá nhiều sẽ dẫn tới tình trạng Tinh Tử khó khống chế hơn.
Vốn dĩ các pháp sư phải tương tác với Tinh Tử của mình, việc sử dụng Tinh Đồ Chi Thư giống như giao các Tinh Tử cho người khác nuôi, sau này dù bạn muốn những đứa trẻ này nghe lời mình cũng rất khó.
Đường Nguyệt đề nghị Mạc Phàm chỉ được sử dụng Tinh Đồ Chi Thư trong lần này, lần sau không nên sử dụng nữa vì nếu sinh ra các tác dụng phụ thì sẽ mất nhiều hơn được. Dù sao với tốc độ tu luyện hiện giờ của Mạc Phàm, hắn có tiềm năng đạt tới cảnh giới cao hơn.
...
Sau khi nhận lấy Tinh Đồ Chi Thư, Mạc Phàm cải trang thành một khách du lịch đeo balo trên lưng, sau đó bám theo tên côn đồ hung ác kia.
Thật ra lúc này Mạc Phàm đang vô cùng buồn bực, trông tên kia cũng đẹp trai phóng khoáng, sao hắn ta lại làm ra những chuyện táng tận lương tâm như vậy.
Mạc Phàm bám theo người đàn ông đội mũ lưỡi trai đó tới một mảnh ruộng hoang thì phát hiện hắn ta đang đứng tại chỗ, dường như hắn đang kiểm tra gì đấy.
Có vẻ mảnh đất này từng là một đồng ruộng khá lớn, thỉnh thoảng còn nhìn thấy mấy lão nông lên ngồi dưới tán cây hóng mát than thở. Đáng lẽ tới mùa thu thì bọn họ có thể thu hoạch hoa màu rồi, nhưng đột nhiên bị hong khô một cách khó hiểu, thử hỏi sao bọn họ không đau lòng được?
"Bác ơi, bác có nhớ ở đây bắt đầu trở nên khô cạn từ bao giờ không ạ?" Người đàn ông đội mũ kia đi tới trước mặt một nông dân già, trông hắn ta cực kỳ lịch sự và lễ phép.
"Hình như là khoảng mười ngày trước, con nhà tôi đến thượng nguồn bơi lội, bọn nhóc này nghịch ngợm lắm, đã bảo đừng lên thượng nguồn bơi để hoa màu của chúng tôi uống nước bẩn... À, bọn nó đi nghịch nước sau đó trở về nói với tôi là sông ở đó cạn đi rất nhiều, không bơi được. Tôi nghĩ là từ ngày đó nước bắt đầu biến mất như dùng phép thuật." Người nông dân già mặc áo lót nhuốm bẩn trả lời.
"Cảm ơn bác, cháu tới đó xem thử một chút." Người đàn ông đội mũ nói.
"Chàng trai trẻ, tôi khuyên cậu đừng đến đó, nghe nói nhiệt độ ở đó cao lắm, giống như một lò đốt vậy..."
"Không sao đâu bác."
Theo chỉ dẫn của người nông dân già, tên đàn ông đội mũ kia bắt đầu đi về phía thượng nguồn con suối tìm nguyên nhân dẫn tới khô cạn.
Mạc Phàm cảm thấy khá lúng túng, khu vực này ngày càng hoang tàn vắng vẻ, nếu hắn còn bám theo sẽ dễ bị đối phương phát hiện.
Sau khi chờ đợi một lát, Mạc Phàm cũng chạy tới chỗ người nông dân già kia hỏi chuyện mà bọn họ nói lúc nãy.
"Thì ra là đi tới thượng nguồn con suối..." Mạc Phàm thầm gật đầu.
"Không nên chậm trễ nữa, chúng ta nhanh chóng bám theo thôi." Giọng nói yếu ớt của một cô gái truyền ra từ bên cạnh.
Mạc Phàm sợ hết hồn, quay đầu sang mới phát hiện là giọng của cô Đường Nguyệt.
Giời ạ! Ma pháp Ám Ảnh hệ chết tiệt này, đâu cần phải xuất quỷ nhập thần như vậy chứ!
"Hình như tên kia cũng đang tìm nguyên nhân khiến vùng này trở nên khô cằn." Mạc Phàm nói với Đường Nguyệt.
"Ừ đi thôi, nếu tôi đoán không lầm thì lát nữa sẽ có rất nhiều người kéo tới nơi này."
Mạc Phàm nghe Đường Nguyệt nói mà như vịt nghe sấm, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như cô Đường Nguyệt nói.
...
Hai người tiếp tục đi về phía trước, theo lời người nông dân già kia thì thượng nguồn của con suối ở sâu trong núi. Cả đoạn đường lên thượng nguồn đều có thể nhìn thấy dòng suối không có một giọt nước nào, thậm chí thực vật ở xung quanh còn xuất hiện tình trạng khô héo.
"Trông như bị hạn hán mấy tháng rồi ấy, sao nơi này lại biến thành như vậy? Nếu là nạn hạn hán thì đã có tin tức thông báo rồi. Em vừa lên mạng kiểm tra... Mẹ nó chứ! Ở đây không có tín hiệu, bảo sao vùng này vẫn mãi chỉ là nông thôn!" Mạc Phàm cúi đầu nhìn điện thoại di động, khó chịu nên oán giận nói.
"Chuyện này không phải do hạn hán đâu, tôi chưa từng nghe tháng bảy ở Hàng Châu sẽ trở nên nắng nóng như vậy. Chúng ta tiếp tục theo dõi người kia xem sao, có lẽ sẽ biết được đáp án nhanh thôi..." Đường Nguyệt nói.
Mạc Phàm gật đầu một, đang định mở miệng nói thì đột nhiên đôi bàn tay trắng nõn như ngọc của Đường Nguyệt đã bịt kín miệng hắn lại.
Mạc Phàm trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng thì Đường Nguyệt đã kéo hắn tới dưới một gốc cây to bên cạnh sau đó ẩn nấp vào bóng cây.
"Che hơi thở lại!"
Hơi thở của Đường Nguyệt giống như hoa lan, nhanh chóng cuốn lên một trận gió thơm ở bên tai Mạc Phàm.
Hạnh phúc tới quá đột ngột khiến Mạc Phàm phản ứng không kịp. Hắn không kịp che dấu hơi thở của mình nên đành chen chúc với cô Đường Nguyệt dáng người nóng bỏng và trốn sau gốc cây to.
Một luồng gió nóng thổi tới, bóng cây lắc lư, hai người bọn họ giống như đôi tình nhân đang trao nhau nụ hôn kiểu pháp dưới gốc cây. Bóng hai người bắt đầu mờ đi rồi dần dần hòa vào bóng cây, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Ngay sau đó một luồng hơi thở hắc ám nồng nặc tràn ngập xung quanh, thậm chí khi Mạc Phàm cúi đầu xuống cũng không nhìn thấy thân thể của mình đâu. Chỉ khi tới tận nơi nhìn kỹ mới thấy được đường viền hình bóng người chồng lên nhau ở dưới bóng cây. Bóng của Đường Nguyệt hoàn toàn biến mất giống như cô chưa từng có mặt ở đây, tuy nhiên Mạc Phàm đã được thưởng thức toàn bộ mùi thơm mê người và thân thể mềm mại nóng bỏng kia rồi, điều này khiến tâm trạng của hắn rất hưng phấn.
Đúng lúc hai người đang cảm thấy khó chịu thì cách đó không xa có tiếng bước chân truyền tới, nghe có vẻ số lượng người tới đây khá nhiều.
Mạc Phàm thu hồi lại suy nghĩ bậy bạ trong đầu rồi chăm chú nhìn về phía khác của con suối này. Một đám người bỗng xuất hiện trong rừng rậm, xem hành trang của bọn họ thì có vẻ là pháp sư thợ săn.
Pháp sư thợ săn thường xuyên ra khỏi khu vực an giới, thường xuyên phải chống lại yêu ma ngoài thiên nhiên, bọn họ rất chú ý đến trang bị nên vừa nhìn là nhận ra ngay.
Mạc Phàm thầm cảm thấy lạ, chẳng lẽ Chính phủ đã treo thưởng nhiệm vụ này nên mới có pháp sư tới trừ bệnh?
"Các người tin tôi đi, chắc chắn là nơi này có một linh chủng Hỏa hệ. Đám ngu xuẩn kia còn tưởng là hạn hán, đúng là buồn cười. Chắc mọi người cũng biết một linh chủng Hỏa hệ có thể bán được bao nhiêu tiền rồi, nhân lúc chưa có nhiều người phát hiện, chúng ta mau chiếm lấy linh chủng Hỏa hệ này là sẽ phát tài." Một tên tóc kiểu cao bồi đi tít đàng trước nói.
"Phan Hùng, cậu đừng trêu bọn tôi. Chúng tôi phải bỏ một nhiệm vụ treo thưởng đầy tiền để tới đây, nếu không có gì thì, hừ hừ!" Một tên đàn ông mặt sẹo nói.
"Theo tôi thấy xác suất linh chủng Hỏa hệ xuất hiện là khoảng năm mươi phần trăm, nếu hạn hán thì cũng không thể biến nơi đây thành dáng vẻ như bây giờ trong khoảng thời gian ngắn như vậy được. Chỗ này làm gì giống với vùng Giang Nam, trông như đi đến gần khu vực sa mạc ở Tây Bắc ấy." Một người đàn ông đeo kính nói.
"Được, vậy thì chúng ta tăng tốc đi, mau chóng phong tỏa vị trí linh chủng Hỏa hệ bằng tốc độ nhanh nhất."
"Ha ha ha, lần này chúng ta phát tài thật rồi!"
"Phan Hùng, chúng tôi đều biết cậu là pháp sư Hỏa hệ, nhưng cậu đừng luyện hóa, chúng ta không động vào thứ này được, tốt nhất là bán lấy tiền rồi chia đều!
22
0
5 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
