0 chữ
Chương 13
Chương 13
Quả nhiên, người gác cổng đích thân dẫn Tật Vô Ngôn tiến vào Phần gia, đưa cậu đi về phía một cụm kiến trúc đối diện tộc môn, nơi đó là chỗ ở của những người có địa vị cao nhất trong một đại gia tộc, phu nhân tộc trưởng đương nhiên cũng sống ở đó.
Một gia tộc nếu không tích lũy trăm năm thì không thể trở thành thế gia, mà đã được gọi là thế gia thì nội tình chắc chắn không thể yếu kém, huống hồ gì Phần gia còn là một trong ba đại thế gia của Phượng Linh thành.
Phượng Linh thành là một trong những đại thành nổi tiếng của Kim Diễm Quốc, mức độ phồn hoa có thể sánh ngang với hoàng đô. Có thể được gọi là một trong ba đại thế gia ở Phượng Linh thành thì nội tình của Phần gia cũng đủ để thấy là rất hùng mạnh.
Phần gia chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, họ đi một đoạn rất lâu mới đến nơi cần đến.
Lúc này Tật Vô Ngôn mới hiểu vì sao người gác cổng đi thông báo lại mất nhiều thời gian đến vậy, đúng là đoạn đường này thật sự phải đi rất xa.
Trên ghế đầu trong nội đường là một vị phụ nhân trung niên mặc y phục thanh nhã. Khi Tật Vô Ngôn vừa mới nhìn thấy nàng, cậu lập tức nhận ra đây chính là người dì mà nghĩa mẫu từng nhắc tới. Dung mạo của nàng có vài phần giống với nghĩa mẫu, đoan trang xinh đẹp, nét mặt tràn đầy dịu dàng và từ ái.
Lúc nàng nhìn thấy Tật Vô Ngôn bước vào, chưa đợi cậu lên tiếng thì vị phụ nhân trung niên này đã đứng dậy, bước nhanh mấy bước ra đón, miệng cười tươi nói: “Ngươi chính là Vô Ngôn, con trai trưởng của muội muội ta có phải không? Nhiều năm không gặp, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp người thật rồi. Trong thư muội muội ta vẫn luôn không ngớt lời khen ngươi.”
Phụ nhân trung niên kéo tay Tật Vô Ngôn, nhìn cậu từ đầu đến chân mà trong mắt thì tràn đầy vẻ tán thưởng.
Thiếu niên trước mắt mày mắt như tranh, làn da trắng như tuyết, môi hồng răng trắng, đúng là một đứa trẻ l xinh đẹp hiếm thấy. Đôi mắt vừa to vừa sáng, hàng mi dày và dài khẽ lay động, linh động vô cùng, giống như một con tiểu hồ ly xinh đẹp đáng yêu. Chỉ là...
Phụ nhân trung niên khẽ nhíu đôi mày thanh tú: “Vết thương trên mặt ngươi là chuyện gì vậy?”
Rõ ràng là khuôn mặt xinh đẹp như vậy, giờ lại tím một mảng, xanh một mảng, nổi bật rõ rệt trên nền da trắng nõn.
Tật Vô Ngôn hơi lùi về sau một bước, lễ phép cúi người thi lễ như bậc hậu bối: “Vãn bối Tật Vô Ngôn, kính chào dì.”
Phụ nhân trung niên nắm lấy tay Tật Vô Ngôn, có phần lo lắng hỏi dồn: “Mau nói cho dì nghe, vết thương trên mặt ngươi là có chuyện gì vậy? Có phải là đã đánh nhau với ai hay không?”
Một gia tộc nếu không tích lũy trăm năm thì không thể trở thành thế gia, mà đã được gọi là thế gia thì nội tình chắc chắn không thể yếu kém, huống hồ gì Phần gia còn là một trong ba đại thế gia của Phượng Linh thành.
Phượng Linh thành là một trong những đại thành nổi tiếng của Kim Diễm Quốc, mức độ phồn hoa có thể sánh ngang với hoàng đô. Có thể được gọi là một trong ba đại thế gia ở Phượng Linh thành thì nội tình của Phần gia cũng đủ để thấy là rất hùng mạnh.
Phần gia chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, họ đi một đoạn rất lâu mới đến nơi cần đến.
Trên ghế đầu trong nội đường là một vị phụ nhân trung niên mặc y phục thanh nhã. Khi Tật Vô Ngôn vừa mới nhìn thấy nàng, cậu lập tức nhận ra đây chính là người dì mà nghĩa mẫu từng nhắc tới. Dung mạo của nàng có vài phần giống với nghĩa mẫu, đoan trang xinh đẹp, nét mặt tràn đầy dịu dàng và từ ái.
Lúc nàng nhìn thấy Tật Vô Ngôn bước vào, chưa đợi cậu lên tiếng thì vị phụ nhân trung niên này đã đứng dậy, bước nhanh mấy bước ra đón, miệng cười tươi nói: “Ngươi chính là Vô Ngôn, con trai trưởng của muội muội ta có phải không? Nhiều năm không gặp, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp người thật rồi. Trong thư muội muội ta vẫn luôn không ngớt lời khen ngươi.”
Thiếu niên trước mắt mày mắt như tranh, làn da trắng như tuyết, môi hồng răng trắng, đúng là một đứa trẻ l xinh đẹp hiếm thấy. Đôi mắt vừa to vừa sáng, hàng mi dày và dài khẽ lay động, linh động vô cùng, giống như một con tiểu hồ ly xinh đẹp đáng yêu. Chỉ là...
Phụ nhân trung niên khẽ nhíu đôi mày thanh tú: “Vết thương trên mặt ngươi là chuyện gì vậy?”
Rõ ràng là khuôn mặt xinh đẹp như vậy, giờ lại tím một mảng, xanh một mảng, nổi bật rõ rệt trên nền da trắng nõn.
Tật Vô Ngôn hơi lùi về sau một bước, lễ phép cúi người thi lễ như bậc hậu bối: “Vãn bối Tật Vô Ngôn, kính chào dì.”
Phụ nhân trung niên nắm lấy tay Tật Vô Ngôn, có phần lo lắng hỏi dồn: “Mau nói cho dì nghe, vết thương trên mặt ngươi là có chuyện gì vậy? Có phải là đã đánh nhau với ai hay không?”
3
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
