TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 61
Chương 60: Ai da, anh đừng vội vàng như vậy chứ

Chói chang, nóng bỏng.

Kinh thị.

Một chiếc xe ô tô hiệu Hồng Kỳ đỗ trước một tứ hợp viện trong hẻm.

Không ít hộ gia đình đều chạy ra vây xem, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục bước ra từ ghế sau, dáng người cao ráo, vẻ mặt điềm tĩnh.

Có người lập tức nhận ra anh, "Ối" một tiếng: "Cậu Trình! Cậu về rồi à?!"

Người đàn ông đó khoảng hơn ba mươi tuổi, nghe vậy liền nhìn về phía bác gái đang nói, nhẹ nhàng gật đầu: "Thím, đã lâu không gặp."

"Ối dào! Cậu Trình! Lâu lắm rồi không gặp! Mấy năm nay cậu đi đâu thế?"

"Đúng vậy đúng vậy, từ lúc cậu đi đến giờ cũng phải bảy tám năm rồi nhỉ? Cậu còn sống sao không gửi thư về nhà?"

"Vợ con cậu sắp không nhận ra cậu nữa rồi!"

Hàng xóm láng giềng đều chạy ra, vây quanh người đàn ông mỗi người một câu.

Trình Hóa Thăng đẩy gọng kính bạc trên sống mũi, một người đàn ông to lớn bước ra từ chiếc xe: "Đừng vây ở đây! Đừng vây ở đây!"

Người đàn ông to lớn mặc quân phục, trông như nhân viên bảo vệ, hàng xóm vừa lùi lại, tiếng bàn tán lại càng lớn hơn.

Trình Hóa Thăng cất bước đi về phía tứ hợp viện, cũng không giải thích nhiều với những người hàng xóm này.

Anh đi về phía gian phòng trong ký ức, còn chưa vào đến nơi đã nghe thấy tiếng phụ nữ tức giận gào lên: "Cường Vô Lại! Mày còn dám trộm đồ!"

Trình Hóa Thăng híp mắt, bước nhanh hơn, đi tới chỗ phát ra âm thanh.

Một người phụ nữ thanh tú gầy gò đang túm lấy cánh tay một người đàn ông không cho gã đi, vừa tức vừa giận: "Trả tiền lại cho tao! Nhanh lên!"

"Một con góa phụ như mày dắt theo một con vịt giời thì cần nhiều tiền làm gì? Giúp đỡ nhà tao thì đã sao? Tiền vào tay tao rồi là của tao, mày cút sang một bên cho tao!"

Cường Vô Lại quả không hổ danh, gã giở thói vô lại nhét tiền vào túi mình, mắng chửi chưa đủ còn định đạp người phụ nữ.

Chân vừa nhấc lên, người đã bị túm lấy khiến loạng choạng.

"Hắn ta lấy của nhà bao nhiêu tiền?"

Người phụ nữ thanh tú bị biến cố bất ngờ làm cho ngây người hai giây, nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu nhìn, gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến mắt cô đỏ lên, cả người run rẩy.

Nước mắt cứ thế không kìm được mà tuôn rơi.

"Mẹ kiếp... Trình... Trình Hóa Thăng!?"

Cường Vô Lại còn chưa nói hết lời, sắc mặt đã thay đổi.

Trình Hóa Thăng nắm lấy cánh tay gã, từ từ kéo bàn tay gã ra khỏi túi, rồi bẻ các ngón tay ra.

Trong tay Tằng Cường đang nắm mười lăm đồng.

"Tằng Cường, mày bắt nạt người bắt nạt đến tận nhà tao à?" Trình Hóa Thăng mặt mày sa sầm.

Nụ cười trên mặt Tằng Cường lập tức trở nên trắng bệch: "Không... không phải... Trình Hóa Thăng, anh nghe tôi nói..."

"Cút đi!"

Dưới vẻ mặt khó coi của Trình Hóa Thăng, Tằng Cường sợ đến tè ra quần mà chạy mất.

Trước cửa phòng lập tức chỉ còn lại anh và người phụ nữ xinh đẹp.

Trình Hóa Thăng quay đầu nhìn người phụ nữ, có ngàn lời muốn nói, nhưng cổ họng lại nghẹn đắng.

Anh đưa tay lên lau nước mắt cho cô: "Ái Liên, anh về rồi."

Giang Từ và Chu Minh Lễ làm cả nửa buổi chiều mới xong cái chuồng gà, hàng rào tre được đan lại vây quanh một khoảng đất trống hình vuông dựa vào nhà bếp.

Chu Minh Lễ dựng một mái dốc phía trên chuồng gà, nhìn một lúc rồi nói: "Đợi gặt xong lúa mì, chúng ta ôm một ít rơm về, trộn với bùn đất lợp mái nhà, bên dưới cũng trải rơm, gà mái ở trong đó có thể đẻ trứng."

Giang Từ cố định hàng rào lại, tò mò nói: "Có dễ như anh nói không? Nếu đã nuôi gà thì chúng ta phải kiếm đồ ăn cho chúng chứ? Bây giờ chúng ta còn đang ăn bữa nay lo bữa mai, nuôi thế nào được?"

Chu Dương và Chu Miêu ở bên cạnh có lời muốn nói, vô cùng tích cực giơ tay: "Mẹ! Chúng con đi bắt côn trùng cho gà mái!"

Chu Miêu nói giọng trong trẻo: "Con biết bắt giun! Nhị Nha nói, gà mái thích ăn giun nhất!"

Chu Dương vội vàng thể hiện mình: "Con cũng biết bắt giun!"

Chu Dương thèm đến chảy cả nước miếng, he he he, he he he cười ngây ngô: "Chúng ta nuôi gà béo mập, sau đó gϊếŧ ăn thịt gà!"

Giang Từ: "..."

Chu Minh Lễ: "..."

Thằng nhóc báo đời này, đúng là thiếu đòn.

Không lâu sau, Chu Dương bị Giang Từ và Chu Minh Lễ dạy dỗ một trận, để cậu bé hiểu rằng nhà mình nuôi gà là để lấy trứng, chứ không phải để cho cậu ăn thịt.

Chu Dương bĩu môi, cậu bé chỉ muốn ăn thịt gà thôi, anh Đại Trụ và anh Nhị Trụ nói thịt gà ngon lắm!

Vì phải đưa cơm cho ông cụ, nên sau khi làm xong chuồng gà, Chu Minh Lễ và Giang Từ liền đi nấu cơm, họ thường ăn ngon vào buổi sáng và buổi trưa, còn buổi tối thì ăn đơn giản hơn.

Đưa Chu Dương và Chu Miêu sang nhà họ Vu, để chúng chơi với Đại Trụ và Nhị Trụ, Giang Từ gọi chị dâu Vu một tiếng, rồi cùng Chu Minh Lễ đạp xe đi đưa cơm cho ông lão.

Mùa hè trời tối muộn, Chu Minh Lễ đạp xe cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

"Anh đừng vào, em tự qua đó là được." Giang Từ nói với Chu Minh Lễ.

Chu Minh Lễ như gặp phải kẻ địch lớn: "Có nguy hiểm gì thì gọi người, anh ở ngay bên ngoài."

Giang Từ cười cười, xách hộp cơm đi vào.

Lúc này người canh gác chỉ còn lại một mình, gã cũng đang ăn cơm, ngồi bên ngoài phòng, vắt chéo chân, trong hộp cơm có thịt có canh, thảnh thơi biết bao.

Nhìn thấy Giang Từ gầy gò không còn mấy lạng thịt, gã đàn ông bĩu môi, nói: "Mở hộp cơm ra cho tôi xem."

Giang Từ vâng lời mở ra, đồ ăn đều là cố định, rau dại xào, một cái bánh ngô, và một bát canh.

Người đàn ông bẻ bánh ngô ra, khuấy đảo đĩa rau dại, rồi lại dùng đôi đũa dính rau dại khuấy vào bát canh.

Đáy mắt Giang Từ thoáng vẻ khó chịu, nhưng cô nhanh chóng che giấu đi, mặt không đổi sắc bưng hộp cơm.

Gã đàn ông xác định bên trong không có gì, lúc này mới nói: "Được rồi, cô đưa qua đi."

"Được."

Giang Từ đậy nắp hộp cơm lại, đi về phía gian phòng ở góc khuất nhất.

Bỗng nhiên lại nhìn thấy Thẩm Tòng Hòa.

Ông đứng bên ngoài, một chân co lên, một chân đứng thẳng, cả người lắc lư trái phải, sắc mặt tái nhợt.

Giang Từ bị Thẩm Tòng Hòa dọa cho giật mình, đối diện với ánh mắt của ông, cô lại không biết nên nói gì, liền nhanh chóng dời mắt đi, tiến về phía căn phòng ở góc khuất nhất.

Thẩm Tòng Hòa cũng không định bắt chuyện với Giang Từ, nói chuyện với những người ở đây sẽ bị để ý, tốt nhất là không nói, không lại gần.

Ông không muốn hại người, nên Thẩm Tòng Hòa chỉ nhìn Giang Từ đi qua mà không nói gì.

Giang Từ đặt hộp cơm ở vị trí đội trưởng đã dặn, theo lời ông, không nói gì, cũng không làm gì, rồi quay người rời đi.

Không có tiếng mở cửa, cũng không có ai ra lấy hộp cơm, Giang Từ biết một ngày không thể tìm hiểu được người bị giam bên trong là ai, cũng không nản lòng, chào người canh gác ở đây một tiếng rồi rời đi.

Khi đi đến cửa, Giang Từ còn quay lại nhìn một cái.

Người đàn ông canh gác vẫn đang ăn thịt, miệng đầy dầu mỡ, quay đầu nói với Thẩm Tòng Hòa đang đứng một chân bên ngoài phòng: "Nếu ông không thừa nhận mình đã truyền bá thứ văn Tây vớ vẩn đó là sách rác rưởi, thì ông cứ đứng ở đây mà cải tạo!"

Giang Từ không nghe thấy Thẩm Tòng Hòa trả lời.

Sắc mặt cô vẫn bình thường nói với Chu Minh Lễ: "Chúng ta đi thôi."

Chu Minh Lễ cũng không nói gì, đạp xe đưa Giang Từ rời đi.

Qua khoảng năm sáu phút, Chu Minh Lễ mới lên tiếng: "Gặp được người chưa?"

"Chưa, gã Hồng Vệ Binh canh gác thật ghê tởm, kiểm tra đồ ăn của ông lão kia, lại còn lấy đũa mình đang ăn bới tới bới lui trong đồ ăn." Giang Từ hạ giọng nói.

Chu Minh Lễ nghe vậy nhíu chặt mày.

Đừng nói là Giang Từ, Chu Minh Lễ cũng không ưa loại người này.

Kiểm tra thì kiểm tra, bới tới bới lui là sao chứ?

"Ai da, anh đừng vội vàng như vậy chứ."

Bỗng nhiên, Giang Từ và Chu Minh Lễ nghe thấy một giọng nói nũng nịu.

Chu Minh Lễ phanh gấp tại chỗ, quay đầu nhìn Giang Từ, hai người nhìn nhau.

Chuyện gì thế này?

5

0

3 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.