TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 58
Chương 20.1: Ngọt đến tận đáy lòng

Chu Vân Vãn dù thế nào cũng không ngủ được, mùi lạ trên chăn quá nồng nặc, dù đã thay ga giường cô vẫn cảm thấy khó chịu, nên chỉ để chăn phủ từ eo xuống, dù sao có áo khoác, cô cũng không thấy lạnh.

Không chỉ vậy, giường cũng rất nhỏ, cô xoay người còn khó khăn, hơi cử động một chút đã kêu cót két, để không làm phiền người khác, cô chỉ có thể nằm thẳng khô cứng, nhìn chằm chằm vào tấm ván giường phía trên đếm cừu.

Đếm mãi đếm mãi, quên mất đếm đến con thứ mấy rồi, lại phải đếm lại từ đầu.

Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu...

Cô ngủ còn khó chịu như thế, Thẩm Yến Lễ chắc còn khó chịu hơn cô, dù sao với chiều cao và cân nặng của anh, đôi chân dài đó có thể đặt xuống được hay không còn là vấn đề.

Như cô nghĩ, Thẩm Yến Lễ cũng không ngủ được, tay gối đầu nhắm mắt dưỡng thần, chân dài co lại một nửa mới miễn cưỡng đặt vừa, không chỉ vì tiếng ồn của tàu, mà còn vì tiếng động nhỏ thỉnh thoảng truyền xuống từ phía trên đầu.

Dường như cô cũng mất ngủ như anh.

Từ khi nằm xuống, cô liên tục trở mình qua lại, động tác rất nhỏ, nhưng nằm ở giường dưới, anh có thể nhận ra rõ ràng mỗi cử động của cô.

So với sự khó chịu của họ, chú Trịnh ở giường bên cạnh ngủ rất ngon, thậm chí đã bắt đầu ngáy.

Anh không khỏi nghĩ, cô chắc càng khó ngủ hơn.

Đúng như dự đoán, tiếng ngáy vừa vang lên, anh đã nghe thấy một tiếng thở dài bất lực, cô còn nhẹ nhàng đấm hai cái vào chăn, dường như đang âm thầm tố cáo tiếng ngáy vang trời của chú Trịnh.

Thẩm Yến Lễ từ từ mở mắt, mỉm cười khẽ cong khóe môi.

Cố gắng cho đến nửa đêm về sáng, tiếng động phía trên mới dần biến mất, cuối cùng cô cũng không chịu nổi nữa mà dần dần ngủ thϊếp đi.

***

Ngày hôm sau, Chu Vân Vãn được Thẩm Yến Lễ đánh thức, mơ màng nâng nửa mí mắt, liền thấy anh đang đứng bên giường nhìn cô.

Chiều cao ưu việt khiến anh đứng trên mặt đất, vẫn có thể nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô định mở miệng nói gì đó, nhưng vừa hé miệng, đã không nhịn được ho: "Khụ khụ, anh Thẩm?"

Vì sợ làm phiền người khác, cô vội vàng bịt miệng, má đỏ hồng vì nín.

Nghe thật là đau đớn và đáng thương, khiến người ta không nhịn được sinh lòng thương xót.

Lúc này, cô mới nhận ra cơ thể mình không ổn, đầu nặng như đổ chì, cổ họng khô khốc đến mức không nói nên lời.

Cô gái nhỏ hôm qua còn hoạt bát linh động, hôm nay đã trở thành bộ dạng yếu ớt đáng thương như vậy, Thẩm Yến Lễ mím chặt đôi môi mỏng.

"Thế nào rồi? Chỗ nào không thoải mái?"

Giọng nói anh từ tính trong trẻo, như cơn gió xuân thoảng qua, tự mang theo sự quyến luyến triền miên, hay đến nỗi khiến người ta say lòng, trong một khoảnh khắc nào đó, Chu Vân Vãn cảm thấy dường như cô cũng không khó chịu đến thế.

Nhưng trạng thái này không duy trì được lâu, cô lại thua trước virus tấn công mạnh mẽ, yếu ớt vẫy vẫy tay, giọng nói cũng khàn đặc:

"Khụ khụ, cổ họng và dạ dày đều không thoải mái, đầu cũng choáng váng."

17

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.